EM THUỘC VỀ ANH - Trang 70

Bà mỉm cười rồi nói, “Sao? Con có muốn xem qua không?”.
Tôi nói tôi sẽ xem trang đầu nếu bà không cần nó nữa, lòng thắc mắc tại

sao chúng tôi lại đi đọc báo trong khi chỉ mới đề cập được một phần trăm
những gì tôi nghĩ chúng tôi cần đề cập. Ví dụ bao gồm chuyện, ồ, tôi cũng
không biết nữa, bố tôi là ai và sao họ lại đem cho tôi. Nhưng hình như bà
không cảm thấy như vậy, vì bà đưa tôi trang đầu như thể chúng tôi vẫn
cùng nhau đọc số báo Chủ nhật bao năm nay. Tôi cầm lấy, thất vọng tràn
trề, cúi đầu đọc một bài về vụ đánh bom tự sát ở Tel Aviv. Tôi không tập
trung nổi vào bất cứ chuyện gì ngoài việc bà đang ngồi đối diện tôi qua
bàn, một điều mà tôi bỗng thấy không gì kỳ quặc bằng, và sự im lặng chỉ
càng khiến nó thêm bất thường. Tôi có cảm giác bà cũng vẫn chưa hết kinh
ngạc về cuộc đoàn tụ của chúng tôi, vì chốc chốc tôi lại thấy hình như bà
ngước lên nhìn tôi qua mục Phong cách. Nhưng có lẽ đó chỉ là mơ mộng
hão huyền. Có lẽ thực ra bà chỉ đang xúc động khi đọc thấy cái gì đó trong
báo thôi. Cái gì đó chấn động, chẳng hạn như chuyện quần ống loe đã thịnh
hành trở lại.

Ăn sáng xong, chúng tôi thả bộ qua một tòa nhà để tới đại lộ 5. Tại đây,

lần đầu tiên tôi thoáng thấy Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan. Tòa nhà đồ
sộ và bề thế, kéo dài qua vài khối nhà - chừng nửa cây số theo lời Marian.
Người kéo đến đông khắp cả mấy bậc thềm, số thì chụp ảnh, số nữa ngồi
đọc sách hướng dẫn, số khác thì chỉ đứng thôi. Còn có cả một nhóm trượt
patanh trạc tuổi tôi mặc áo có mũ trùm đầu và quần soóc có túi to lượn lờ ở
đó cứ như đây là chỗ chơi hằng ngày của chúng vậy. Khác xa Công viên
Francis chỗ bọn tôi hay tụ tập - dù ăn mặc thì cũng tương tự và đứa nào
cũng có vẻ mặt chán chường.

Bà nhìn tôi ghi nhận tất cả những cảnh ấy rồi nói, “Ấn tượng chứ nhỉ?”.
Tôi nói phải, rồi vô tình thốt ra khung quy chiếu văn học đích thực duy

nhất tôi có, dù là của thanh thiếu niên thôi. “Con thích cuốn Trích từ tạp bút
của bà Basil E. Frankweiler,” tôi nói, cố nhớ ra mấy chi tiết về cái con bé
bỏ nhà đi rồi trốn trong viện bảo tàng. Tôi nghĩ tên con bé đó là Claudia.

Mặt bà sáng lên khi nói hồi bé bà cũng thích cuốn đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.