EM THUỘC VỀ ANH - Trang 76

Chợt tôi nghe Marian hỏi, giọng to hơn nhiều, “Đã có gì cho chúng tôi

xem chưa nào?”.

“Ừm, rồi đây,” tôi nói, mở cửa và lóng ngóng trong chiếc áo hai dây đen,

quần jean bó sát, và giày đế xuồng ném tôi vào nhóm chiều cao “chuẩn”.
Agnes bảo tôi xoay lại rồi cả hai đều khen bộ đồ vừa vặn. “Tuyệt vời! Quần
jean đó trông hợp với cháu ghê,” Agnes nói, rồi đưa cho tôi một cái áo len
cardigan lửng màu đen. Tôi bèn mặc vào. Bà ta chỉnh cái phéc mơ tuya,
xắn tay áo hai lần, mặt lạnh te, ngắm nghía hồi lâu rồi mới phán. “Tuyệt,”
bà ta nói, gật đầu nghiêm trọng. “Xinh quá.”.

“Chà. phải. Con sẽ lấy hết,” Marian nói. “Trông con mặc tuyệt lắm.”.
“Con không nhận được đâu,” tôi nói.
“Con phải nhận chứ,” Marian nói.

Tôi toan phản đối lần nữa, cũng vì cái lý do tôi đã từ chối ly nước cam

sáu đô la, nhưng Marian lắc đầu. “Cô năn nỉ đấy. Cô tặng mà.”.

“Đắt quá,” tôi lí nhí, nhìn xuống hộp giày Prada mở bung giữa sàn.
“Con làm vậy là tước mất niềm vui được đi mua sắm với...”.

Bà ngập ngừng, cả hai chúng tôi đều biết bà đang nghĩ gì, nhưng bà chỉ

kết câu bằng chữ “con”.

“Không đâu,” tôi nói. “Con cảm ơn cô nhiều lắm. Cô tử tế quá.”.
“Có gì đâu con,” Marian đáp trong lúc Agnes rút một cái áo cardigan vảy

cá trên giá xuống rồi nói đến lượt bà.

Khi tôi nhìn Marian khoác cái áo đó bên ngoài chiếc áo trắng đang mặc,

khéo léo cài nút y như lúc Agnes kéo dây phéc mơ tuya áo cho tôi, tôi nghĩ
bụng chuyện đâu có dài đến thế.

“Họ là bố mẹ cô à?” tôi hỏi Marian, chỉ bức hình lồng khung trong

phòng khách, phá tan bầu không khí im lặng kéo dài dường như bao trùm
lên chúng tôi kể từ lúc rời khỏi Barney. Tôi xem đây là phần mào đầu cho
câu mình đang muốn hỏi - và chủ đề mà rõ ràng bà đang lảng tránh: Bố tôi
là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.