viết truyện tình yêu. Chẳng người nào có thể viết được truyện tình yêu nếu
người ta không có khiếu hài hước đích thực.”
Emily không hiểu tại sao lại vậy. Cô thích viết truyện tình…và chúng
là những câu chuyện bi thương ủy mị vô cùng.
“Shakespeare có thể đấy chứ ạ,” cô bướng bỉnh đáp.
“Trò khó lòng được xếp vào cùng đẳng cấp với Shakespeare,” thầy
Carpenter nói khô khốc.
Emily đỏ bừng hết mặt mày.
“Con biết là con không được như thế. Nhưng chính thầy nói là chẳng
có ai mà.”
“Và ta vẫn giữ ý kiến đó. Shakespeare là ngoại lệ càng làm sáng tỏ
quy tắc này. Mặc dù chắc chắn khiếu hào hước của ông ấy không được vận
dụng khi ông ấy viết Romeo và Juliet. Tuy nhiên, hãy quay lại với Emily ở
trang trại Trăng Non nào. Câu chuyện này – chà, một người trẻ tuổi nếu vẫn
chưa bị ô uế thì có thể đọc truyện này.”
Dựa vào cách uốn giọng của thầy Carpenter, Emily ý thức được thầy
không đánh giá cao câu chuyện cô viết. Cô giữ im lặng trong lúc thầy
Carpenter nói tiếp, phẩy tay gạt những bản thảo quý giá của cô sang bên
chẳng chút e dè.
“Cái này xem chừng na ná tác phẩm bắt chước một cách kém cỏi
phong cách Kipling. Dạo gần đây trò đọc truyện của ông ấy hả?”
“Vâng ạ.”
“ Ta cũng đoán thế. Đừng cố bắt chước Kipling. Nếu nhất thiết phải
bắt chước, thì bắt chước Laura Jean Libbey ấy. Ngoại trừ tên truyện ra thì