EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 119

“Amen,” thầy Carpenter nói.

Tối đó Emily viết một bài thơ – Tạm biệt Trăng Non, nước mắt ướt

đẫm trên từng con chữ. Từng câu từng dòng như thấm vào trong lòng cô.
Thật tuyệt vời xiết bao khi được đến trường… nhưng cô lại phải rời xa
trang trại Trăng Non yêu dấu! Mọi thứ ở Trăng Non đều gắn bó với cuộc
sống và tâm hồn cô… là một phần máu thịt của cô.

“Không phải chỉ có mình cô yêu căn phòng, cây cối và những rặng

đồi… chính chúng cũng yêu mình,” cô nghĩ.

Cái va ly nhỏ màu đen của cô đã chật ních đồ. Bà Elizabeth đã coi sóc

để mọi món đồ cần thiết đều được cất vào đó, trong khi bà Laura và ông
Jimmy thì để ý sao cho ngay cả một vào món đồ không thật sự cần thiết
cũng được đóng gói theo. Bà Laura đã bảo Emily rằng cô sẽ tìm thấy một
đôi tất ren màu đen cất trong đôi dép quai hậu – ngay cả bà Laura cũng
chẳng dám liều đến mức chọn tất lụa – còn ông Jimmy cho cô ba cuốn sổ
Jimmy kèm với một chiếc phong bì bên trong có đồng năm đô la.

“Để mua bất cứ thứ gì cháu muốn, Mèo Con ạ. Nhẽ ra ta định bỏ mười

đô cơ, nhưng bác Elizabeth chỉ cho ta ứng trước năm đô tiền lương tháng
tới thôi. Có lẽ bác ấy cũng đoán ra được.”

“Nếu có thể tìm ra cách kiếm được mấy con tem của Mỹ thì cháu có

được phép lấy một đô để mua chúng không ạ?” Emily hồi hộp nói nhỏ.

“Cháu thích mua gì cũng được,” ông Jimmy kiên định nhắc lại, mặc

dù ông vẫn chẳng thể hiểu nổi tại sao lại có người thích mua mấy con tem
của Mỹ chứ. Nhưng nếu Emily muốn mua tem Mỹ, thì cô cũng nên có tem
Mỹ.

Ngày hôm sau trôi qua giống y như một giấc mơ đối với Emily… con

chim véo von trong rừng cây bụi nhà ông John Ngạo Mạn khi cô tỉnh giấc
lúc bình minh… hành trình tới Shrewsbury trong buổi sáng mát lành đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.