EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 130

“Tôi thích Shrewsbury và thích trường học, nhưng tôi sẽ không bao

giờ thích nhà của bác Ruth. Nó có tính cách rất khó chịu. Nhà cũng giống
như người vậy… sẽ có ngôi nhà banj thích, có ngôi nhà không… và đôi khi
sẽ có ngôi nhà mà bạn yêu. Nhìn từ ngoài vào, ngôi nhà này được bao phủ
bởi lối trang trí lòe loẹt. Ở bên trong, các căn phòng thấy đều ngăn nắp, hợp
thức và vô hồn. Cho dù có đặt gì vào trong những căn phòng đó thì dường
như nó cũng chẳng bao giờ có vẻ như thuộc về nơi đó. Chẳng giống với ở
Trăng Non, nơi này chẳng hề có những ngóc ngách hay ho lãng mạn.
Phòng này của tôi cũng chẳng cải thiện hơn sau thời gian tôi ở đây. Trần
nhà đè bẹp tôi… nó sà xuống ngay sát giường tôi… trong khi bác Ruth
không cho phép tôi chuyển giường. Bác ấy tỏ vẻ hết sức kinh ngạc khi tôi
đề xuất chuyện này.

“ ‘Chiếc giường lúc nào cũng được đặt ở góc đó,’ bác ấy bảo, cứ như

thể bác ấy đang nói, ‘Mặt trời lúc nào chẳng mọc ở đằng Đông’ vậy.

“Nhưng các bức tranh mới đích thực là thứ tệ hại nhất ở căn phòng

này… những bức thạch bản khắc họa những hình ảnh khó chịu nhất. Một
lần tôi xoay chúng úp mặt vào tường và tất nhiên bác Ruth bước vào – bác
ấy chẳng bao giờ gõ cửa – và để ý đến chúng ngay lập tức.

“ ‘Em’ly, sao cháu lại làm xáo trộn những bức tranh vậy?’

“Bác Ruth lúc nào cũng hỏi ‘tại sao’ tôi làm cái này, ‘tại sao’ tôi làm

cái kia. Có khi tôi giải thích được, nhưng nhiều lúc tôi đành bó tay. Và lần
này tôi cũng không thể. Nhưng tất nhiên tôi vẫn phải trả lời câu hỏi của bác
Ruth. Trong trường hợp này thì một nụ cười khinh khi sẽ chẳng có tác dụng
gì đâu.

“ ‘Cái vòng đeo cổ cho chó của nữ hoàng Alexandra cứ ám ảnh tâm trí

cháu,’ tôi nói, ‘còn vẻ mặt của Byron trong giây phút cuối đời ở
Missolonghi làm cháu không học hành nghiêm túc được.’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.