EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 140

đơn giản rằng bạn ấy đang hành động trẻ con và sẽ phải đền cái bình, vì đó
là tài sản của nhà trường. Chuyện đó phần nào khiến Ilse chết điếng, bạn ấy
nghĩ nó là một kết thúc quá nhạt nhẽo cho những hành động anh hùng của
mình.

“Tôi đã trách mắng bạn ấy chẳng chút kiêng dè. Thành thật mà nói,

phải có ai đó dạy cho bạn ấy biết lớn biết khôn lên chứ, ấy vậy nhưng có vẻ
như ngoài tôi ra thì chẳng còn ai khác cảm thấy có bất kỳ trách nhiệm nào
trong vấn đề này. Bác sĩ Burnley sẽ chỉ phá lên cười rũ rượi khi nghe bạn
ấy kể lại. Nhưng tôi có lẽ cũng nên khiển trách cả Bà Gió nữa. Ilse chỉ cười
phá lên và ôm chầm lấy tôi.

“ ‘Cưng à, nó là một đống tan hoang nhộn kinh lên được ấy. Khi nghe

thấy tiếng vỡ, tớ chẳng còn chút giận dữ nào nữa.’

“Tuần trước, Ilse đã ngâm thơ tại buổi hòa nhạc của trường và ai cũng

nghĩ bạn ấy thật tuyệt vời.

“Hôm nay, bác Ruth bảo tôi bác ấy mong rằng tôi sẽ trở thành một học

sinh ngôi sao. Bác ấy không chơi chữ với tên của tôi; ồ, không, bác Ruth
không có ý niệm gì về trò chơi chữ. Bất kể học sinh nào giành được trung
bình 90/100 điểm trong kỳ thi Giáng sinh và không có bất kỳ môn nào dưới
80 điểm thì sẽ được gọi là học sinh ‘Ngôi sao’ – ‘Star’ và kể từ đó cho đến
cuối học kỳ sẽ được gắn một ngôi sao vàng trên trang phục. Đó là một sự
biệt đãi đáng khát khao và tất nhiên không có mấy người giành được. Nếu
tôi mà thất bại thì thế nào bác Ruth cũng đay đi đay lại chẳng bao giờ biết
chán cho xem. Tôi không được phép thất bại.”

“30 tháng Mười, 19…

“Hôm nay, tờ Bút lông tháng Mười một được phát hành. Tuần trước

tôi đã gửi đến biên tập viên tòa soạn bào thơ về con cú mà tôi sáng tác,
nhưng anh ta không dùng. Và anh ta lại đăng bài của Evelyn Blake, một bài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.