EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 156

không nhỉ? Thầy Scoville sẽ tới coi thi đấy; thầy Travers bị ốm mà. Cậu
không thấy tóc thầy Scoville đẹp lắm sao? Nhân nói về tóc, bạn thân mến,
sao cậu không thả tóc xuống hai bên để che hết đôi tai đi; đại khái là qua
cái đầu nhọn ấy? Có lẽ như thế trông cậu sẽ dễ coi hơn nhiều đấy.”

Emily quyến định nếu Evelyn Blake mà gọi cô là “bạn thân mến”

thêm lần nữa thì cô sẽ tương thẳng cái lọ mực vào cô ta. Tại sao cô ta
không đi đi để yên cho cô học bài chứ?

Evelyn vẫn còn một quân bài khác.

“Cậu bạn non nớt người Stovepipe của các cậu đã gửi bài cố đăng trên

Bút lông đấy. Cậu ta gửi một bài thơ yêu nước. Tom đã đưa nó cho tôi xem.
Đến chết vì cười mất. Đặc biệt có một câu rất hay ho; ‘Canada, như nàng
trinh nữ, chào đón những đứa con trở về.’ Lẽ ra cậu nên nghe Tom rú lên
như thế nào.”

Emily khó lòng ngăn nổi nụ cười thầm, mặc dù cô bực mình kinh

khủng với Perry vì cậu lại tự đi biến mình thành mục tiêu như thế. Tại sao
cậu không thể ý thức được giới hạn của mình và hiểu rằng sườn núi
Parnassus[2] không phải nơi dành cho cậu?

[2] Theo thần thoại Hy Lạp, ngọn núi này là nhà của các nàng thơ

Muse.

“Tôi cứ tưởng biên tập viên của Bút lông đâu có quyền cho người

ngoài xem các bài viết bị loại của cộng tác viên,” cô lạnh lùng nói.

“Tom đâu có xem tôi là người ngoài. Và thật ra nó quá hay để cứ giữ

rịt đấy. Chà, có lẽ tôi chạy xuống hiệu sách đây.”

Emily thở phào nhẹ nhõm khi Evelyn đi ra ngoài. Cô ta vừa đi thì Ilse

quay lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.