EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 162

dám nói. Đừng có để ta nhìn thấy con bé ấy xuất hiện ở nhà ta lần nào
nữa.”

Emily đứng dậy, cố gắng lột tả vẻ Murray trên khuân mặt đã méo đi vì

khóc.

“Tất nhiên rồi, bác Ruth,” cô lé lạnh lùng nói. “Cháu sẽ không đưa Ilse

về đây nếu bạn ấy không được chào đón. Nhưng cháu sẽ tới thăm bạn ấy.
Và nếu bác cấm cháu… cháu sẽ… cháu sẽ quay về Trăng Non. Giờ, cháu
đang cảm thấy mình có đi đâu cũng chẳng quan trọng. Chỉ có điều… cháu
sẽ không để Evelyn Blake đuổi cháu đi đâu.”

Bà Ruth biết thừa ở trang trại Trăng Non, mọi người sẽ không đời nào

tán thành chuyện chia tách hoàn toàn Emily và Ilse. Dù sao đi nữa, họ vẫn
quá thân thiết với ông bác sĩ. Bà Duttton trước nay vẫn chẳng ưa gì bác sĩ
Burnley. Bà buộc phải thỏa mãn với cái cớ giữ cho Ilse tránh xa khỏi nhà
bà, một điều bà vốn đã từ lâu mong mỏi. Không phải vì cảm thông gì với
Emily mà bà Ruth bực tức trước sự vụ này như thế, mà thái độ đó chỉ đơn
thuần xuất phát từ nỗi giận dữ khi thấy một người nhà Murray bị biến thành
trò cười.

“Ta cứ tưởng cháu chán ngấy chẳng muốn gặp Ilse nữa rồi chứ. Về

phần Evelyn Blake, đấy là một đứa con gái quá khôn ngoan và nhạy cảm để
có thể chơi cái trò ngu ngốc như thế. Ta biết gia đình Blake. Đó là một gia
đình ưu tú và cha của Evelyn cũng thuộc hàng khá giả. Này, đừng có khóc
nữa. Mặt mũi cháu nom xinh quá thể. Khóc lóc thì có nghĩa lý gì cơ chứ?”

“Chẳng có nghĩa lý gì cả,” Emily ủ rũ tán thành, “chỉ có điều cháu

chẳng thể dừng được. Cháu không thể chịu đựng nổi khi bị biến thành trò
cười. Cháu có thể cam chịu hết thảy mọi chuyện, chỉ riêng điều này thì
không. Ôi, bác Ruth ơi, xin bác hãy để mặc cháu một mình. Cháu chẳng thể
nuốt nổi món gì đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.