EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 232

cậu bé kia nữa… cậu đang ở đâu? Tối hôm qua, khi cô đang nằm đó ngất
ngây tận hưởng những giờ phút tự do phiêu lãng thì cậu đã ở đâu? Tối đó
không lạnh… nhưng tối thứ Tư thì có. Và cô không tránh khỏi rung mình
khi nhớ lại buổi tối hôm thứ Ba, khi cơn bão mùa thu dữ dội quần thảo cho
tới tận bình minh, mưa đá quăng tới tấp, nước mưa quất vào người như kim
châm. Có phải cậu đã ở ngoài trời giữa lúc đất trời như thế không, cậu bé
mất tích đáng thương?

“Ôi, tớ không chịu đựng nổi chuyện này!” cô rên rỉ.

“Kinh khủng quá,” Ilse đồng ý, trông sắc mặt cô không tốt chút nào,

“nhưng chúng mình đâu thể làm gì được. Cô nghĩ mãi đến nó thì cũng
chẳng ích lợi gì. Ôi.” – Ilse đột nhiên giậm chân thình thịch – “cha đã đúng
khi ngày xưa không tin vào Chúa. Một chuyện khủng khiếp đến như thế
này… chuyện này làm sao có thể xảy ra nếu có Chúa thật cơ chứ… nghĩa là
một vị Chúa đúng đắn ấy?”

“Chúa chẳng liên quan gì đến chuyện này hết,” Emily nói. “Cậu cũng

thừa biết vị Chúa Quyền năng đã tạo nên buổi tối hôm qua sẽ không đời
nào mang đến điều tàn ác này.”

“Nhưng mà Người đã không ngăn cản nó,” Ilse – vốn đang thấy khổ

sở đến độ chỉ muốn bắt cả vũ trụ này phải chịu trách nhiệm cho nỗi đau
đớn của cô.

“Có lẽ người ta chỉ chưa tìm thấy cậu bé Allan Bradshaw thôi… cậu

ấy phải được tìm thấy,” Emily kêu lên.

“Có tìm thấy thì cậu ấy cũng chẳng còn sống nữa,” Ilse giận dữ kêu.

“Không, đừng nói với tớ về Chúa nữa. Cũng đừng nó nói với tớ về chuyện
này nữa. Tớ phải quên nó đi thôi… nếu không làm thế tớ sẽ phát điên lên
mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.