EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 235

“Đừng có ngốc thế,” Ilse sốt ruột nói. “Đấy… giờ thì mưa đã rơi lác

đác rồi đây này! Nếu cậu không mất bằng đấy thời gian nhìn nhìn ngó ngó
cái túp lều bé tí dở hơi của cậu thì bây giờ chúng mình đã ở trên đường cái,
và còn tìm được chỗ trọ đến nơi rồi ấy chứ. Ôi chao, lạnh quá đi mất!”

“Đêm nay sẽ đáng sợ lắm cho xem,” Emily khẽ nói. “Ôi, Ilse, tối nay

cậu bé mất tích tội nghiệp kia ở đâu được chứ? Tớ chỉ ước gì mình có thể
biết được liệu họ đã tìm thấy cậu ấy hay chưa.”

“Thôi đi!” Ilse phũ phàng nói. “Đừng có nói thêm bất kỳ lời nào về

cậu ta nữa. Đáng sợ thật đấy… ghê rợn thật đấy… nhưng chúng mình làm
gì được chứ?”

“Chẳng làm được gì hết. Chuyên đó mới kinh khủng. Cậu bé ấy vẫn

đang mất tích, ấy vậy mà chúng ta vẫn tiếp tục công việc của mình, tiếp tục
mời chào người ta mua báo, chẳng phải độc ác quá sao.”

Đến lúc này, họ đã ra đến đường cái. Bầu không khí thiếu thoải mái cứ

vướng vất cho tới tận cuối buổi chiều. Thỉnh thoảng, mưa đổ xuống quất
vào da thịt như kim châm; những lúc ngớt mưa, không khí vừa lạnh giá vừa
ẩm ướt, cộng thôm trận gió không ngừng trằn trọc rền rĩ từng cơn dưới bầu
trời sầm sì báo hiệu điềm gở. Cứ ghé vào bất kỳ ngôi nhà nào, hai cô gái lại
nghe nhắc đến đứa bé mất tích, vì dẫu đồng ý hay từ chối đặt báo thì cũng
chỉ có phụ nữ đón tiếp họ, hết thảy nam giới đã rời nhà tìm kiếm cậu hết
rồi.

“Nhưng bây giờ thì chẳng ích lợi gì nữa rồi,” một người phụ nữ rầu rĩ

nói, “chỉ mong sao họ tìm được thi thể bé bỏng của cậu nhóc ấy. Đã lâu đến
thế này rồi thì thằng bé làm sao mà sống nổi chứ. Cứ nghĩ đến người mẹ tội
nghiệp của nó, tôi lại chẳng tài nào ăn uống hay nấu nướng được. Nghe bảo
cô ấy phát điên rồi… cũng chẳng lấy gì làm lạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.