EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 263

Một tiếng kêu mừng rỡ hoang dại bật ra từ phòng ngủ… và Clara

Bradshaw, môi tái nhợt, tóc xõa xượi nhưng đôi mắt sáng long lanh bừng
cháy niềm sung sướng vô ngần, lao xuyên qua phòng bếp… chạy ra ngoài
băng qua đồi. Bà Hollinger chộp lấy áo choàng đuổi theo sau. Bác sĩ
McIntyre ngồi sụp xuống ghế.

“Chú không ngăn chị ấy lại được… và chú chẳng còn hơi sức đâu mà

chạy thêm trận nữa… nhưng vui quá cũng chẳng chết người được. Mà dẫu
chú có thể thì cũng thật tàn nhẫn nếu ngăn cản chị ấy.”

“Bé Allan vẫn ổn chứ?” Ilse hỏi.

“Nó sẽ ổn thôi. Thật ra thằng bé đáng thương đã kiệt quệ lắm rồi. Nó

sẽ chẳng thể trụ nổi nếu chậm chễ thêm một ngày nữa. Bọn chú đã mang nó
đến ngay chỗ bác sĩ Matheson ở gần cầu và để nó lại đó cho ông ấy chăm
sóc. Trước ngày mai thì thằng bé vẫn chưa đủ khỏe để được đưa về nhà
đâu.”

“Các chú có đoán được làm sao cậu ấy lại đến chỗ đó khôngạ?”

“Chà, tất nhiên thằng bé chẳng nói gì được với bọn chú, nhưng có lẽ

chú biết chuyện đã xảy ra như thế nào. Bọn chú phát hiện ra cửa sổ tầng
hầm mở hé khoảng hơn một xăng ti mét. Chú đoán Allan đang lúc mò mẫm
quanh ngôi nhà, bọn con trai vốn thế mà, thì phát hiện ra cánh cửa sổ này
không đóng kín. Hẳn thằng bé đã vào qua đường đó, đẩy nó gần như đóng
sập lại sau lưng rồi đi thám hiểm ngôi nhà. Làm thế nào đó mà thằng bé đã
kéo cánh cửa phòng kho đóng kín lại và ổ khóa lò xo đã biến thằng bé
thành tù nhân. Cửa sổ quá cao nên thằng bé không với tới được và cũng
chẳng thể dựa vào đó mà thu hút sự chú ý. Trên bức tường trát vữa trắng
của phòng kho chằng chịt vết cào cấu mà thằng bé đã để lại trong nỗ lực vô
ích tiếp cận ô cửa sổ. Tất nhiên, thằng bé chắc chắn đã kêu la, nhưng nào
có ai loanh quanh gần ngôi nhà đủ để nghe thấy tiếng nó. Các cháu biết
đấy, ngôi nhà nằm trên cái vịnh nhỏ trống trải xung quanh chẳng có gì có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.