EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 31

bà ấy là mụ đàn bà xấu xa, rồi đuổi bà ấy ra khỏi nhà. Bà ấy bèn khăn gói
đến sống cùng người em gái ở Ao Thành Kiến, và ông Robert sắp phải
sống một mình rồi. Hai người bọn họ sẽ chẳng bao giờ chịu tha thứ cho
nhau đâu, người nhà Scobie là thế mà, và cũng sẽ chẳng ai còn có thể sống
vui vẻ mãn nguyện được nữa.

“Một đêm trăng sáng từ cách đây hai tuần, George Lake đang trên

đường từ Ao Thành Kiến về nhà thì bất thình lình nhìn thấy một cái bóng
đen sì sì ngay bên cạnh cái bóng của anh ta, trên lớp tuyết lấp loáng ánh
trăng.

“Mà ở đó lại chẳng có bất cứ thứ gì để đổ cái bóng đó xuống.

“Anh ta vội ba chân bốn cẳng chạy đến ngôi nhà gần nhất, sém chết vì

sợ, và người ta bảo anh ta sẽ chẳng bao giờ trở lại như xưa được nữa.

“Đây là chuyện ly kỳ nhất từng xảy ra. Đến tận lúc viết lại tôi vẫn còn

thấy rùng mình. Tất nhiên George hẳn phải nhìn nhầm rồi. Nhưng anh ta
vốn là người trung thực, và cũng không uống rượu. Tôi không biết phải
nghĩ gì về chuyện này nữa.

“Arminius Scobie là người thuộc dạng đo lọ nước mắm, đếm củ dưa

hành, và luôn giành phần mua mũ cho vợ để ngừa trường hợp bà ấy tiêu
quá nhiều cho món đó. Các cửa hàng ở Shrewsbury đều biết rõ chuyện này,
và ai cũng cười nhạo ông ta. Tuần vừa rồi, hôm ông ta đến cửa hàng 'Jones
và McCallum' để mua mũ cho vợ, ông Jones bảo sẽ tặng không cái mũ đấy
cho ông ta nếu ông ta chịu đội cái mũ đó diễu từ cửa hàng đến nhà ga.
Arminius làm theo ngay. Cửa hàng cách ga tầm một phần tư dặm, và đám
con trai ở Shrewsbury kéo hết ra đường chạy theo sau hú huýt chế giễu ông
ta. Nhưng Arminius chẳng buồn bận tâm gì. Ông ta đã tiết kiệm được ba đô
la bốn mươi chín xu còn gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.