EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 339

Chiếc chuông đeo trên cổ con ngựa kéo xe trượt tuyết rung lên ngạo nghễ
trước tiếng gió rít gào xa tít trên không trung. Teddy dễ dàng điều khiển cỗ
xe ngựa của ngài bác sĩ. Có những lúc, Emily đồ rằng cậu chỉ đánh xe bằng
một tay. Cô băn khoăn mãi không biết liệu cậu có để ý thấy tối hôm đó cô
đã lần đầu tiên bới tóc thật “cao”, thành một búi tóc đen như gỗ mun bên
dưới chiếc mũ đỏ thẫm. Một lần nữa, Emily lại thấy chuyện gió bão cũng
có gì đó khá thú vị.

Tuy nhiên, đến khi họ ra khỏi rừng thì rắc rối bắt đầu. Cơn bão ào ạt

xô về phía họ trọn vẹn cơn cuồng nộ của nó. Con đường mùa đông cắt
ngang các cánh đồng, uốn lượn quanh co khúc khuỷu với những khúc cua
tay áo vào vào ra ra rồi lượn quanh các ngóc ngách, các khoảnh vân sam -
một con đường hẳn sẽ “làm gãy lưng rắn”, như cách nói của Perry. Con
đường gần như đã bị tuyết bịt kín và đàn ngựa bị lún xuống tới tận đầu gối.
Còn chưa đi được một dặm thì Perry đã mất hết nhuệ khí mà rít lên.

“Chúng ta không thể nào về đến Hồ Blair trong tối nay được đâu,

Ted.”

“Chúng ta phải kiếm chỗ nào đó thôi,” Ted hét to. “Chúng ta không

thể hạ trại ở đây được. Mà chẳng có ngôi nhà nào đâu, trừ phi chúng ta
quay về được con đường mùa hè ở phía bên kia đồi Shaw. Rúc sâu vào
trong áo choàng đi nhé, các cô gái. Cậu vào trong với Ilse đi thì hơn, Emily
ạ, còn Perry sẽ ra đây ngồi với tớ.”

Sự chuyển giao này đã phát huy tác dụng, Emily không còn cảm thấy

cơn bão thú vị như trước nữa. Cả Perry lẫn Teddy đều vô cùng lo ngại. Họ
biết rõ lũ ngựa sẽ không thể tiến xa quá khi tuyết dày đặc thế này; con
đường mùa hè phía bên kia đồi Shaw sẽ bị tuyết bịt kín, và trên những ngọn
đồi cao trống trải nằm giữa các thung lũng của Ao Thành Kiến và Hồ Blair,
không khí lạnh căm căm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.