EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 360

ta đâu có nhận ra một cơn bão sẽ như thế nào. Và, tất nhiên, mỗi người kể
lại câu chuyện đều thêm mắm giặm muối một chút; đến lúc câu chuyện lan
tràn khắp Shrewsbury thì tất cả bọn cháu đều say cả.”

“Điều khiến ta bực mình,” bà Ruth nói, “là các cháu lại đi rêu rao

chuyện này khắp cả Shrewsbury. Vì lý do quái quỷ nào mà các cháu lại
không chịu giữ kín mọi chuyện vậy hả?”

“Thế thì sẽ thành ranh mãnh mất,” con quỷ trong Emily đột nhiên

nhảy vọt ra nói câu này. Giờ đây, khi câu chuyện đã được công khai, cô
cảm thấy tinh thần phấn khởi đến độ suýt nữa đã cười phá lên.

“Ranh mãnh! Đó là sự khôn ngoan,” bà Ruth khịt mũi. “Nhưng, tất

nhiên, Ilse làm sao giữ mồm giữ miệng được chứ. Ta nói mãi với cháu rồi,
Emily, một người bạn ngu ngốc còn nguy hiểm gấp mười lần một kẻ thù.
Nhưng cháu lo lắng đến chết dần chết mòn vì cái gì kia chứ? Lương tâm
cháu trong sạch. Lời đồn thổi này rồi sẽ sớm chết thôi.”

“Hiệu trưởng Hardy nói cháu nên từ chức lớp trưởng,” Emily nói.

“Jim Hardy! Thế đấy, cha ông ta từng làm thuê cho ông nội ta suốt

nhiều năm,” bà Ruth nói bằng giọng khinh bỉ tột cùng, “Jim Hardy lại
tưởng rằng cháu gái ta sẽ cư xử không đúng đắn sao?”

Emily không hiểu ra làm sao nữa. Cô nghĩ ắt hẳn mình đang nằm mơ.

Người phụ nữ khác thường này có phải bác Ruth không vậy? Đây không
thể là bà Ruth được. Emily đang phải đương đầu với một trong những mâu
thuẫn bản năng của nhân loại. Cô dần dần nhận thức được rằng ta có thể
chống lại họ hàng ta, bất đồng ý kiến với họ, thậm chí căm ghét họ, nhưng
giữa ta và họ vẫn luôn tồn tại một sợi dây liên kết. Bằng cách nào đó, các
sợi gân của ta, các dây thần kinh của ta xoắn quýt cùng của họ. Bao giờ
chẳng vậy, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Cứ mặc kệ cho người ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.