EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 394

Lúc nói chuyện này, cô đã nghĩ đến nỗi kinh hoàng của bác Elizabeth

trước cái ý tưởng một người nhà Murray đi xin ý kiến Già Jock Kelly. Ngay
cả cô cũng có phần xấu hổ trước hành động này.

Già Kelly lại lắc đầu.

“Cánh con trai quanh đây thì nghĩ gì chứ? Nhưng bà già ấy nói gì?”

“Bác Elizabeth bảo cháu có thể làm gì tùy ý.”

“Vậy thì chắc là chúng ta cứ để chuyện như thế thôi,” Già Kelly nói,

rồi đánh xe đi mà không buông thêm một lời nào nữa. Rõ ràng Già Kelly
chẳng giúp ích được gì.

“Tại sao mình lại muốn người khác giúp chứ?” Emily tuyệt vọng nghĩ.

“Mình làm sao mà lại không thể tự quyết định được? Tại sao mình lại
không thể nói là mình sẽ đi. Có vẻ như lúc này đây mình không trong tâm
trạng muốn đi; mình chỉ cảm thấy mình nên đi thôi.”

Cô ước gì chú Dean đang ở nhà. Nhưng chú Dean đã không quay lại

đây từ khi về Los Angeles hồi mùa đông. Và chẳng hiểu sao cô lại không
thể thảo luận vấn đề này cùng Teddy. Chẳng có chuyện gì phát sinh từ thời
khắc diệu kỳ trong ngôi nhà cũ của ông John; chỉ ngoại trừ việc một bầu
không khí gượng gạo nào đó gần như đã hủy hoại mối quan hệ bạn bè xưa
giữa họ. Đối với người ngoài, hai người vẫn là bạn bè thân thiết như từ xưa
đến giờ, nhưng một điều gì đó đã mất... và dường như chẳng có gì ở đúng
vị trí của nó cả. Cô sẽ không thừa nhận với chính mình rằng cô sợ không
dám hỏi Teddy. Nếu cậu bảo cô cứ đi đi thì sao? Đó sẽ là nỗi đau thương
không thể nào chịu đựng nổi... bởi vì điều đó sẽ chứng tỏ cậu chẳng thèm
quan tâm đến chuyện cô đi hay ở. Nhưng Emily sẽ không hỏi cậu đâu.

“Tất nhiên mình sẽ đi,” cô nói to lên với chính mình. Có lẽ những lời

nói được thốt lên thành tiếng sẽ giải quyết mọi chuyện đâu ra đấy. “Nếu
không đi thì năm sau mình biết làm gì chứ? Bác Elizabeth chắc chắn sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.