EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 105

chiếu tỏ thì ấm áp, còn nơi bóng râm lại lạnh. Ngay giữa hơi ấm mặt
trời, ta cũng cảm nhận được khí lạnh. Tối đó rét buốt da. Bầu trời u ám
cuồn cuộn những đám mây xám xịt, chỉ trừ nơi phương trời phía Tây,
một dải trời vàng nhấp nhoáng nhạt nhòa và ở giữa đó, u sầu và đẹp
đẽ, một vầng trăng non đang treo phía sau một rặng đồi tối. Dường
như ngoài cô ra, quanh đó chẳng có sinh vật nào khác, và bóng tối
lạnh lẽo đang dần yên vị trên cánh đồng úa tàn mang đến cho phong
cảnh mùa xuân sớm nở một vẻ thê lương ảm đạm không tài nào tả
xiết. Nó khơi dậy trong Emily cảm giác vô vọng, như thể phần tốt đẹp
nhất của cuộc đời đã trôi vào dĩ vãng. Những thứ bề ngoài luôn có tác
động lớn đến cô - có lẽ rất lớn là đằng khác. Tuy nhiên, cô lấy làm
mừng vì tối đó, thời tiết thật khắc nghiệt. Bất cứ thứ nào khác cũng sẽ
xúc phạm đến tâm trạng của cô. Cô nghe tiếng biển cả run rẩy sau
những đụn cát. Một câu thơ cổ trích từ một bài thơ của Roberts nảy ra
trong tâm trí cô:

Đá xám xịt, biển còn xám xịt hơn.

Con sóng vỗ dọc theo bờ cát,

Trong trái tim tôi ấp ôm một cái tên

Đôi môi tôi sẽ không còn nhắc đến.

Vớ vẩn! Một chuyện vớ vẩn bi lụy, ngu ngốc và yếu đuối. Không

được thế nữa!

II

Nhưng bức thư Ilse gửi về hôm đó. Teddy đang trên đường về

nhà. Cậu sẽ lên tàu Flavian. Cậu sẽ ở lại nhà gần trọn mùa hè.

“Giá như mọi chuyện đều đã xong xuôi... trước khi cậu ấy về,”

Emily lẩm bẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.