EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 108

III

Phải chăng cô đã ngủ? Đã mơ? Ai mà biết được? Tự Emily cũng

chẳng bao giờ biết. Trước đây, từng có hai lần trong đời - một lần
trong cơn mê sảng, một lần khi đang ngủ, cô đã kéo tấm rèm ý thức và
thời gian sang bên, để nhìn vào phía sau nó. Emily không bao giờ
thích thú nhớ lại những trải nghiệm đó. Cô đã quyết tâm quên chúng
đi. Cô đã không nhớ gì đến chúng nhiều năm nay rồi. Một giấc mơ...
một ảo giác trong cơn sốt. Nhưng còn đây thì sao?

Dường như một đám mây nhỏ đã tụ hình trong quả cầu tiên tri.

Nó tan ra... mờ dần. Nhưng ngôi nhà búp bê được phản chiếu trong
quả cầu đã biến mất. Emily nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác -
một căn phòng vừa cao vừa dài đông nghịt những dòng người hối hả -
và giữa dòng người đó là một khuôn mặt mà cô quen thuộc.

Quả cầu thủy tinh biến mất, căn phòng trong Ngôi Nhà Tuyệt

Vọng biến mất. Cô không còn ngồi nhìn trong ghế nữa. Cô đang ở
trong ngôi nhà rộng lớn kỳ lạ đó, cô đang ở giữa đoàn người đó, cô
đang đứng cạnh người đàn ông sốt ruột chờ trước quầy bán vé. Khi
anh ta quay mặt lại và mắt họ gặp nhau, cô nhìn thấy đó chính là
Teddy, cô nhìn thấy trong đôi mắt cậu ánh lên vẻ kinh ngạc vì đã nhận
ra. Và cô biết, một cách không thể bàn cãi, rằng cậu đang gặp phải
nguy hiểm khủng khiếp - và rằng phải cứu cậu.

“Teddy. Đến đây đi.
Cô dường như đã nắm tay kéo cậu tránh xa cái quầy đó. Rồi, cô

trôi về phía sau rời khỏi cậu... lùi mãi... lùi mãi... và cậu đi theo... chạy
theo cô... chẳng thèm để ý mà cứ thế xông vào đoàn người... theo cô...
theo cô... cô đã quay lại ghế... bên ngoài quả cầu tiên tri... cô vẫn nhìn
vào trong quả cầu, thấy căn phòng ở ga tàu một lần nữa co lại như căn
nhà búp bê... và thấy một bóng người đang chạy... vẫn chạy... đám
mây lại xuất hiện... lấp kín quả cầu... trắng dần... chập chờn... mỏng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.