EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 149

Chidlaw chứ? Nhưng cô nào có ngờ được cậu sẽ đi sớm thế. Còn bây
giờ...

Cô mở lá thư. Chẳng có gì trong đó ngoài một mẩu báo in bài thơ

khôi hài nào đó Perry đã viết và được xuất bản trên tờ Charlottetown,
một tờ báo không hiện diện ở Trăng Non. Cô và Teddy đã cười rũ rượi
vì bài thơ, Ilse quá giận dữ đến độ chẳng cười nổi, và Teddy đã hứa sẽ
kiếm cho cô một bản.

Vậy đấy, cậu đã giữ lời hứa.

II

Cô đang ngồi đó, nhợt nhạt nhìn ra màn đêm đen êm đềm mượt

như nhung với những hàng cây tinh quái đung đưa trong gió, thì Ilse,
cũng vừa từ Charlottetown trở về, bước vào.

“Vậy là Teddy đã đi rồi. Tớ thấy là cậu cũng đã nhận được thư

của cậu ấy.”

Cũng!
“Phải,” Emily nói, tự hỏi liệu nó có phải lời nói dối hay không.

Rồi quyết liệt quyết định rằng cô chẳng thèm quan tâm liệu nó có phải
lời nói dối hay không.

“Cậu ấy áy náy khủng khiếp vì phải đi đột ngột thế, nhưng cậu ấy

phải quyết định ngay lập tức, mà nếu không tìm hiểu thông tin đôi
chút thì cậu ấy không thể nào quyết định được. Teddy sẽ không ràng
buộc bản thân một cách vô phương thay đổi vào bất cứ vị trí nào, bất
kể nó có hấp dẫn đến đâu chăng nữa. Và trở thành hiệu phó của trường
đó vào tầm tuổi của cậu ấy đúng là một sự ca tụng nho nhỏ. Chà, tớ
cũng sắp phải đi rồi. Kỳ nghỉ này tuyệt thật đấy nhưng... tối mai cậu
có đến buổi vũ hội ở Ao Thành Kiến không, Emily?”

Emily lắc đầu. Giờ đây, Teddy đã đi rồi, nhảy múa còn ích lợi gì

nữa đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.