EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 152

CHƯƠNG 16

I

“17 tháng Mười một, 19...

“Có hai tính từ chưa bao giờ tách rời khi dùng để miêu tả một

ngày tháng Mười một - ‘xám xịt’ và ‘ảm đạm’. Chúng đã kết hôn với
nhau ngay từ thuở bình minh của ngôn ngữ và giờ tôi không có quyền
buộc chúng ly hôn. Bởi vậy, hôm nay là một ngày xám xịt và ảm đạm,
từ trong ra ngoài, từ thể xác cho tới linh hồn.

“Ngày hôm qua không quá tệ. Vầng mặt trời mùa thu ấm áp đã

mọc và đống bí ngô khổng lồ của bác Jimmy đã làm thành một cái hồ
màu sắc đẹp đẽ nổi bật trên nền xám của những kho chứa thóc lâu
năm, và thung lũng bên bờ suối dịu dàng tắm trong màu vàng ruộm
của những cây bách xù tro trụi lá. Tôi dạo bước trong ánh chiều qua
bầu không khí quyến rũ lạ kỳ của cánh rừng tháng Mười một, vẫn
chìm đắm trong vẻ đẹp, và rồi lại dạo bước khi trời tối, dưới ráng hồng
cuối chân trời của một hoàng hôn mùa thu. Buổi tối êm dịu và được
bao bọc trong sự tĩnh lặng mênh mông, xám xịt, trầm tư của những
cánh đồng lặng gió và ngọn đồi đang chờ đợi - một sự tĩnh lặng đan
cài nhiều âm thanh khe khẽ kỳ lạ tôi có thể nghe thấy được nếu chăm
chú lắng nghe bằng cả tâm hồn lẫn đôi tai. Tiếp theo đó là chuyến diễu
hành của các vì sao và tôi đã nhận được lời nhắn từ chúng.

“Nhưng hôm nay thật ảm đạm. Rồi đến tối nay, tôi chẳng còn

cảm nhận được chút hấp dẫn nào nữa. Tôi viết cả ngày nhưng đến tối
nay thì không sao viết lách gì được. Tôi nhốt mình trong phòng, đi đi
lại lại như một sinh vật bị giam trong lồng. ‘Giờ là nửa đêm dựa theo
đồng hồ trong lâu đài,’ nhưng chẳng ích gì nếu cứ mơ tưởng đến giấc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.