EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 154

phúc. Nhưng khi đã kết thúc truyện và quay về với thực tế...

“Chà, tôi sẽ không càu nhàu đâu. Ít nhất thì cuộc sống cũng lại

thể sống được. Suốt cả mùa thu tôi đã cảm thấy không thể sống nổi.
Tôi biết bác Laura những tưởng tôi sắp bị lao phổi rồi. Tôi thì không
có chuyện đó đâu. Như thế thì sặc mùi Victoria quá. Tôi đấu tranh đến
cùng với mọi chuyện và chiến thắng chúng, rồi sau đó lại một lần nữa
trở thành một phụ nữ sáng suốt, tự do. Mặc dù thỉnh thoảng miệng tôi
vẫn nồng đậm vị ngu ngốc của bản thân, và mùi vị đó đắng ngăn ngắt.

“Ồ, tôi thực tình đang càng ngày càng ổn. Tôi đã bắt đầu kiếm

được khoản thu nhập đủ nuôi sống bản thân và buổi tối, bác Elizabeth
đã đọc to truyện của tôi cho bác Laura và bác Jimmy nghe. Tôi có thể
chống chịu ổn thỏa ngày hôm nay. Ngày mai mới là lúc tôi không vượt
qua nổi.”

III

“15 tháng Một, 19...

“Tôi đã mang giày đi tuyết ra ngoài lang thang dưới ánh trăng.

Trong không trung lất phất sương giá và buổi đêm thật tuyệt, một bài
thơ trữ tình của ánh sáng vừa phủ sương vừa lấp lánh ánh sao. Có
những đêm giống như mật ong, có những đêm như rượu, và lại có
những đêm như cây ngải đắng. Đêm nay giống như rượu, rượu vang
trắng, thứ rượu thần tiên sủi tăm trong vắt dễ khiến người ta chếnh
choáng. Cả người tôi râm ran bởi niềm hy vọng, ngóng trông và vì sự
chiến thắng trước các chủ thần và quyền thần đã tóm chặt tôi vào
khoảnh khắc ba giờ đêm hôm qua.

“Tôi vừa kéo rèm cửa sang bên và nhìn ra ngoài. Khu vườn trắng

lóa và tĩnh lặng dưới ánh trăng, phủ trong màu đen như gỗ mun của
bóng đêm và màu bạc của tuyết đã đọng thành băng. Rải khắp nơi nơi
là những dáng hình mảnh mai của những thân cây trơ trụi lá dường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.