EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 155

như đượm vẻ chết chóc và u sầu. Nhưng chỉ dường như thôi. Sinh khí
vẫn thấm trong trái tim chúng và chỉ chốc lát nữa thôi, nó sẽ khuấy
động để chúng khoác lên thân mình những bộ váy cưới kết từ lá xanh
non và hoa màu hồng. Và ở đằng kia, luống thủy tiên Người Vàng vùi
sâu nơi đống tuyết lớn nhất rồi sẽ giương những cây kèn trumpet chào
buổi sáng.

“Và xa xa phía bên kia vườn nhà chúng tôi, cánh đồng này nối

tiếp cánh đồng kia cô đơn phơi mình trắng xóa dưới ánh trăng. Cô
đơn? Tôi không định viết từ đó. Nó cứ lẻn vào thế thôi. Tôi không
đơn... tôi có công việc, có sách và có niềm hy vọng vào mùa xuân; và
tôi biết rằng sự hiện hữu bình lặng, giản dị này còn tốt hơn và hạnh
phúc hơn cả so với cuộc sống sôi nổi mà tôi trải qua mùa hè vừa rồi.

“Tôi tin là trước đó mình đã viết điều này rồi. Nhưng giờ tôi lại

không tin thế nữa. Điều đó không phải sự thực. Thật mụ cả người!!

“Ồ, tôi như thế đấy, tôi cô đơn, sự cô đơn của những suy nghĩ

không được chia sẻ. Phủ nhận điều này thì có ích gì đâu cơ chứ? Khi
mới bắt đầu, tôi đã là người chiến thắng - nhưng giờ đây ngọn cờ của
tôi lại thành cát bụi rồi.”

IV

“20 tháng Hai, 19...

“Đã xảy ra chuyện gì đó khiến tháng Hai trở nên khó tính. Cái

tháng đến là hay cáu kỉnh. Thời tiết mấy tuần vừa rồi chắc chắn rất
phù hợp với các truyền thống của nhà Murray.

“Cơn bão tuyết thê lương đang điên cuồng gào thét và gió săn

đuổi những bóng ma đau khổ trên khắp các quả đồi. Tôi biết rõ phía
sau hàng cây, hồ Blair là một điểm tối đen sầu não giữa một sa mạc
trắng xóa. Nhưng màn đêm mênh mang tối đen lộng gió ngoài kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.