EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 153

ngủ. Tôi không chợp mắt được. Mưa đập vào cửa sổ nghe vô cùng sầu
thảm và gió đang hành quân qua lại như những quân đoàn người chết.
Mọi niềm vui vặt vãnh của quá khứ như những bóng ma ám ảnh tôi...
và mọi nỗi sợ hãi tương lai nữa.

“Tối nay, tôi không ngừng suy nghĩ - thật ngu ngốc - về Ngôi

Nhà Tuyệt Vọng, trên ngọn đồi kia với tiếng gió mưa gào rú xung
quanh. Chẳng hiểu sao, tối nay, điều này khiến tôi khổ sở hơn bao giờ
hết. Vào những đêm khác, là cái thực tế rằng tôi thậm chí chẳng biết
mùa đông này chú Dean đang ở đâu, hay chuyện Teddy chẳng bao giờ
viết cho tôi dòng nào, hay chỉ là có nhiều lúc, nỗi cô đơn vượt ngoài
tầm kiểm soát vắt cạn sức chịu đựng của tôi. Vào những lúc như thế,
tôi lại tìm đến sự an ủi từ cuốn nhật ký cũ này. Nó cũng giống như trò
chuyện với một người bạn trung thành vậy.”

II

“30 tháng Mười một, 19...

“Tôi có hai cây cúc và một cây hoa hồng đã nở. Hoa hồng vừa là

bài ca, vừa là giấc mơ lẫn niềm mê đắm. Cúc cũng rất đẹp, nhưng
chẳng ổn chút nào nếu để chúng ở quá gần hoa hồng. Nhìn riêng rẽ thì
cả hai loài hoa đều đẹp, rạng rỡ, bên màu hồng bên màu vàng, vô cùng
tươi tắn, có vẻ rất mãn nguyện với bản thân. Nhưng cứ đặt hoa hồng
phía sau hoa cúc thì sự thay đổi quả thực rất thú vị. Đến lúc đó thì cúc
trông chẳng khác gì cô hầu bếp nhếch nhác, tầm thường bên cạnh một
nữ hoàng tinh khôi, oai vệ. Chẳng phải lỗi của những bông cúc tội
nghiệp nếu chúng không được sinh ra là hoa hồng, bởi vậy cũng là
công bằng với chúng khi tôi giữ chúng đứng riêng rẽ và thưởng thức
chúng theo cách đó.

“Hôm nay tôi đã viết một câu chuyện hay. Tôi cho là đến cả thầy

Carpenter cũng hài lòng với nó. Lúc viết truyện này, tôi thấy thật hạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.