EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 156

khiến cho căn phòng nhỏ ấm cúng tí tách ánh lửa của tôi dường như
càng ấm cúng hơn, và tôi cảm thấy mãn nguyện với thế giới này hơn
hẳn so với buổi tối đẹp đẽ tháng Một kia. Tối nay không quá... quá sỉ
nhục
đến thế.

“Hôm nay, tạp chí Glassford đã đăng một minh họa truyện do

Teddy vẽ. Nhìn vào nhân vật nữ chính, tôi thấy khuôn mặt của chính
tôi đang nhìn lại. Điều đó luôn khơi dậy trong tôi một cảm giác rất ma
quái. Nhưng hôm nay, nó đã chọc giận tôi. Khi tôi chẳng có ý nghĩa gì
với cậu ấy thì khuôn mặt tôi cũng không có quyền có ý nghĩa gì với
cậu ấy.

“Nhưng, bất chấp hết thảy những điều đó, tôi vẫn cắt bức hình

cậu ấy, đăng trên mục ‘Ai là ai’, và lồng nó vào khung ảnh rồi đặt trên
bàn làm việc. Tôi không có bức hình nào của Teddy. Và tối nay, tôi
tháo nó ra khỏi khung ảnh, đặt trên lớp than trong lò sưởi rồi nhìn nó
cháy quăn lại. Ngay trước khi lửa đốt cháy rụi tấm hình, nó khẽ run
lên một cách lạ lùng, và Teddy dường như nháy mắt với tôi, một cái
nháy mắt tinh quái, nhạo báng, như thể cậu ấy đang nói,

“ ‘Cậu tưởng cậu đã quên rồi... nhưng nếu quên thì cậu nhẽ ra đã

chẳng đốt tớ đi. Cậu là của tớ... cậu vĩnh viễn là của tớ... nhưng tớ
không muốn cậu.’

“Nếu có một nàng tiên thiện đột nhiên xuất hiện trước mắt hứa

ban cho tôi một điều ước, hẳn điều ước đó sẽ là đây: Teddy Kent đến
và huýt sáo hết lần này đến lần khác trong rừng cây bụi nhà ông John
Ngạo Mạn. Và tôi sẽ không đi... không bước một bước nào.

“Tôi không thể chịu đựng nổi chuyện này. Tôi phải gạt cậu ấy ra

khỏi cuộc đời tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.