EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 169

một dòng họ Samurai lâu đời. Tất nhiên anh ta phải tuân lệnh, nhưng
anh ta đã để lại con ếch mã não cho Emily, và chẳng ai biết được anh
ta đã nói gì với cô vào một buổi tối dưới ánh trăng trong vườn. Khi
bước vào nhà, Emily có vẻ nhợt nhạt, khác thường và xa cách, nhưng
cô mỉm cười tinh quái với bà Louise cùng các bác của mình.

“Vậy là cuối cùng cháu sẽ chẳng thành một công nương Nhật

Bản được,” cô nói, đưa tay lau những giọt nước mắt tưởng tượng.

“Emily, ta e là cháu chỉ tán tỉnh chơi bời với anh chàng tội nghiệp

đó thôi,” bà Louise trách móc. “Cháu khiến anh ta khổ sở lắm đấy.”

“Cháu không tán tỉnh chơi bời. Chúng cháu trò chuyện về văn

học và lịch sử... chủ yếu là thế. Anh ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ về cháu
nữa đâu.”

“Ta biết dáng vẻ anh ta như thế nào khi anh ta đọc bức thư đó,”

bà Louise phản bác. “Và ta biết con ếch mã não mang ý nghĩa gì.”

Cả Trăng Non thở phào nhẹ nhõm và cảm kích quay trở lại cuộc

sống sinh hoạt quen thuộc. Đôi mắt già nua dịu dàng của bà Laura đã
không còn vẻ băn khoăn lo lắng, nhưng bà Elizabeth vẫn buồn bã nghĩ
về mục sư James Wallace. Mùa hè đó thật bức bối. Hồ Blair thì thầm
bàn tán rằng Emily Starr đã rất “tuyệt vọng”, nhưng cũng dự đoán
rằng rồi cô sẽ thấy biết ơn vì chuyện đó cho xem. Ta chẳng thể đặt
niềm tin vào người nước ngoài được. Biết đâu anh ta chẳng phải
hoàng thân gì ráo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.