EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 179

đúng ngày chân bà Elizabeth được tháo nẹp và bà được đưa xuống
chiếc ghế dài trong bếp.

“Chà, truyện của cháu đã hỗ trợ đấy,” bà thừa nhận. “Nhưng ta

lấy làm cảm kích vì lại được ở giữa một nơi cho ta có thể để mắt đến
mọi thứ. Cháu định làm gì với cuốn sách của cháu đây? Cháu định đặt
tên cho nó là gì nhỉ?”

“Bài học của hoa hồng ạ.”
“Ta không nghĩ đó là một cái tên hay đâu. Ta không biết nó có ý

nghĩa gì, sẽ chẳng ai biết hết.”

“Không sao đâu ạ. Đó chính là tên cuốn sách.”
Bà Elizabeth thở dài.
“Ta không biết cháu thừa hưởng cái tính bướng bỉnh ấy từ đâu

nữa, Emily ạ. Ta dám chắc ta không có tính đó rồi. Cháu chẳng bao
giờ nghe ai khuyên bảo cả. Và ta biết rõ sau khi cuốn sách này được
xuất bản, gia đình Courcy sẽ không bao giờ nói chuyện với chúng ta
nữa.”

“Chẳng có cơ hội nào để cho cuốn sách này được xuất bản đâu,”

Emily rầu rĩ nói. “Người ta sẽ gửi trả lại thôi, rồi ‘bỉ bôi bằng lời khen
nhạt nhẽo’.”

Bà Elizabeth chưa từng nghe cách diễn đạt này lần nào và bà cho

rằng chính Emily đã khai sinh ra nó, và nói thế thật phỉ báng.

“Emily,” bà nghiêm nghị nói, “đừng bao giờ để ta nghe thấy cháu

thốt ra cái từ đó nữa. Ilse thì ta còn ngờ được là có cái kiểu ngôn ngữ
đó, con bé tội nghiệp đó vốn hồi nhỏ chẳng hề được nuôi dạy cho ra
đầu ra đũa, nó không bị đánh giá bởi những tiêu chuẩn của chúng ta.
Nhưng những Murray ở trang trại Trăng Non thì không chửi thề.”

“Đó chỉ là một câu trích dẫn thôi mà, bác Elizabeth,” Emily mệt

mỏi nói.

Cô mệt mỏi, hơi mệt mỏi với hết thảy mọi thứ. Giờ đang là Giáng

sinh, và một mùa đông dài ảm đạm đang trải ra phía trước cô, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.