EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 20

“3 tháng Hai, 19...

“Đây đúng là ‘ngày trọng đại’. Tôi đã nhận được ba thư chấp

thuận. Một biên tập viên còn đề nghị tôi gửi cho ông ấy thêm vài
truyện nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, chắc chắn tôi chẳng lấy gì làm
thích thú khi có một biên tập viên đề nghị tôi gửi truyện cho anh ta.
Làm thế thì còn tệ hơn việc gửi cho họ mà không được đề nghị. Nỗi
hổ nhục khi những bản thảo đó rốt cuộc bị trả lại sẽ sâu sắc hơn nhiều
so với khi ta chỉ gửi một bản thảo đến một người xa lạ nào đó ngồi sau
một cái bàn biên tập cách đây hàng nghìn dặm.

“Và tôi đã quyết định rằng mình không thể viết truyện ‘theo yêu

cầu’. Đây là một nhiệm vụ độc ác. Dạo gần đây tôi đã thử rồi. Biên tập
viên tờ Thanh niên yêu cầu tôi viết một câu chuyện dựa theo mấy cái
gạch đầu dòng của ông ấy. Tôi đã viết. Ông ấy gửi trả lại, chỉ ra mấy
lỗi sai và đề nghị tôi viết lại lần nữa. Tôi cố gắng viết. Tôi viết đi viết
lại, chỉnh sửa, viết xen vào giữa câu này dòng kia cho tới tận khi bản
thảo của tôi chẳng khác gì một mớ chắp vá điên rồ choe choét mực
đen, mực xanh và mực đỏ. Cuối cùng, tôi nhấc cái nắp lò lên và nhét
vào trong cả cái truyện vớ vẩn ban đầu lẫn mọi biến thể về sau của nó.

“Sau chuyện này, tôi sẽ chỉ viết đúng theo ý thích của mình. Và

các biên tập viên có thể... được phong thánh!

“Tối nay, trên bầu trời có bắc cực quang và một vầng trăng non

mờ sương khói.”

IV

“16 tháng Hai, 19...

“Hôm nay, truyện Cái giá của một trò đùa của tôi đã được đăng

trên Nguyệt san Tổ ấm. Nhưng tôi chỉ là một trong ‘những người
khác’ ở ngoài bìa mà thôi. Tuy nhiên, để bù đắp cho chuyện đó, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.