EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 206

không về nhà... nhưng hãy nói cậu yêu tớ và vĩnh viễn sẽ như vậy đi.
Tớ không thể chịu được nếu không phải như thế.”

“Tất nhiên tớ sẽ vĩnh viễn yêu cậu, Ilse ạ.”
Họ hôn nhau, dùng dằng, gần như buồn bã, giữa những mùi

hương thoang thoảng ngọt ngào, mát lạnh của đêm. Ilse bước theo con
đường nhỏ, tới nơi Teddy - hoặc chiếc xe của cậu - đang nổ máy đều
đều nháy đèn xe gọi cô, còn Emily vào trong mái nhà Trăng Non, nơi
hai bà bác và ông Jimmy đang đợi.

“Không biết liệu Ilse và Teddy có khi nào lại lấy nhau không,” bà

Laura nói.

“Đã đến lúc Ilse ổn định cuộc sống rồi,” bà Elizabeth nói.
“Ilse tội nghiệp,” ông Jimmy nói, chẳng hiểu muốn ám chỉ gì.

III

Một đêm mùa thu đẹp trời tháng Mười một, Emily rời khỏi bưu

điện Hồ Blair về nhà, mang theo một gói bưu phẩm và một bức thư từ
Ilse. Cô rùng mình bởi nỗi phấn khích rạo rực dễ dàng được hiểu là
hạnh phúc. Suốt cả ngày hôm đó, vạn vật chìm trong bầu không khí
mê say lạ kỳ không thể lý giải nổi, với ánh mặt trời rực rỡ trên những
ngọn đồi khô héo, những bông hoa tím nhạt như nho bung nở trên
những cánh rừng xa xa, và bầu trời xanh êm dịu đùn lên những đụn
mây xám nhỏ như những tấm mạng che mặt bỏ đi. Buổi sáng, Emily
tỉnh dậy sau cơn mơ về Teddy, Teddy thân thiện yêu quý của ngày
xưa; và cả ngày hôm đó, cô bị ám ảnh bởi cảm giác kỳ lạ rằng cậu
đang hiện hữu ngay bên cạnh. Dường như tiếng bước chân cậu đang
vang lên ngay cạnh cô, dường như rất có thể cô sẽ bất thình lình đụng
phải cậu nếu cô đi vòng qua khúc quanh viền vân sam trên con đường
đỏ kia hay bước vào một thung lũng nhỏ ngập tràn ánh nắng nào đó
đang sin sít dương xỉ vàng rực, rất có thể cô sẽ thấy cậu đang mỉm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.