EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 230

quên nó rồi... khi cô đã thật lòng không còn quan tâm đến nó nữa... cô
sẽ nói với ta chứ?”

Emily gật đầu và đứng dậy chuẩn bị về. Cô không thể chịu đựng

lâu hơn được nữa. “Và nếu cháu có thể giúp được bà bất cứ chuyện gì,
bà Kent...”

“Ta muốn an nghỉ... an nghỉ,” bà Kent nói, bật cười hoang dại.

“Liệu cô có tìm được nó cho ta không? Cô không biết ta chỉ là một
bóng ma thôi phải không, Emily? Ta đã chết nhiều năm rồi. Ta bước đi
trong bóng tối.”

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô, Emily nghe thấy tiếng bà

Kent òa khóc nức nở. Thở dài nhẹ nhõm, cô quay người về với không
gian thông thoáng mát lành của gió và đêm, của những bóng râm và
vầng trăng mờ sương. Ôi chao, ta có thể thở được ở đây rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.