đó. Bà Laura đặt cái giỏ xuống bậc thang trên cùng và chạy đi lấy món
kia. Bà chỉ quay đi một lúc. Nhưng chỉ một lúc đó cũng đủ cho định
mệnh và Emily. Cô gái đang giàn giụa nước mắt vấp vào cái giỏ và
ngã xuống... lộn nhào xuống dãy cầu thang dài dặc của Trăng Non. Đó
là một thời khắc sợ hãi... một thời khắc đáng kinh ngạc... cô cảm giác
mình đang lao vào trong sự lạnh giá chết chóc; cô cảm giác mình đang
lao vào trong cái nóng bỏng cháy; cô cảm thấy mình đang vút bay...
rơi xuống vực thẳm vô hình; một cú đâm đau đớn vào chân... rồi
chẳng còn gì nữa. Khi bà Laura và bà Elizabeth chạy vào, chỉ thấy một
đống lụa nhăn nhúm đang nằm ở chân cầu thang giữa đám cuộn len,
còn cây kéo của bà Laura cong queo dưới bàn chân mới bị nó đâm vào
một cách tàn nhẫn.