EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 71

u ám càng đi gần đến lúc kết thúc, cô lại càng tiến sát lại gần ông.
Trong mùa đông khổ sở đó, cô cảm thấy mình dường như đã trở nên
già dặn và khôn ngoan vượt bậc, đến độ cuối cùng họ cũng đã trở nên
ngang hàng với nhau, vắng ông, cuộc sống chỉ còn là một sa mạc xám
xịt, hoang vắng không sắc màu, chẳng âm thanh. Khi ông đến, hoang
mạc ấy - ít nhất là trong một lúc - đã nở hoa, như thể bông hồng niềm
vui và hàng nghìn bông hoa của mơ ước, hy vọng và ảo tưởng sẽ tung
những vòng hoa lên khắp nơi.

II

Sang xuân, Emily bình phục; bình phục một cách đột ngột và

nhanh chóng đến độ ngay cả viên bác sĩ lạc quan nhất trong ba người
cũng phải lấy làm kinh ngạc. Thực ra, cô mất vài tuần khập khiễng
dựa vào cây nạng, nhưng rồi cũng đến lúc cô có thể không cần dùng
đến nó; có thể đi bộ một mình trong vườn và ngắm nhìn thế giới tươi
đẹp bằng đôi mắt luôn đói khát. Ôi, cuộc sống mới lại đẹp đẽ xiết bao!
Mặt đất xanh dưới chân cô mới tuyệt đến nhường nào! Cô đã bỏ nỗi
đau đớn cùng sợ hãi lại phía sau giống như rũ bỏ một tấm áo choàng
vô dụng và lại cảm nhận được niềm vui thú - không, không hẳn là
niềm vui thú, mà là khả năng một lúc nào đó lại được nếm trải niềm
vui.

Tuy nhiên ốm đau cũng có mặt tích cực của nó, để giúp ta nhận ra

được cái hương vị khi sức sống và sự mạnh khỏe đã quay trở lại trong
một buổi sáng như sáng nay, khi gió biển thổi khắp cánh đồng xanh
mênh mông. Chẳng có thứ gì trên đời này lại giống như gió biển. Xét
trên một phương diện nào đó, cuộc sống có thể rách nát, mọi thứ có
thể thay đổi hay biến mất, nhưng hoa bướm và những đám mây hoàng
hôn vẫn rất đẹp. Cô lại cảm nhận được niềm hân hoan chân thật xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.