EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 76

Dean Priest thì đã bốn mươi hai. Mười lăm năm nữa... nhưng bà Laura
sẽ không nghĩ về điều đó.

Và, xét cho cùng, ông Dean sẽ không mang cô đi. Đã có bao

nhiêu cuộc hôn nhân hạnh phúc bất chấp chênh lệch lớn về tuổi tác rồi
còn gì.

II

Phải thừa nhận rằng, chẳng ai ủng hộ mối duyên này. Emily đã

phải trải qua vài tuần khổ sở. Bác sĩ Burnley giận điên lên và không
tiếc lời sỉ nhục ông Dean. Bà Ruth đến làm loạn lên.

“Anh ta là kẻ vô đạo, Emily.”
“Không phải thế!” Emily phẫn nộ đáp.
“Chà, anh ta không tin vào những gì chúng ta tin,” bà Ruth tuyên

bố như thể. Chỉ cần thế là đủ giải quyết vấn đề đối với bất kỳ Murray
đích thực nào.

Bà Addie, vốn chưa từng tha thứ cho Emily vì dám từ chối con

trai bà, dẫu rằng Andrew giờ đang có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và
phù hợp, cực kỳ phù hợp, cũng khó lòng chịu đựng nổi chuyện này. Bà
rắp tâm khiến Emily phải cảm nhận được cái thái độ hạ mình thương
hại sâu sắc nhất. Cô đã mất Andrew, bởi vậy phải tự an ủi bản thân
bằng Lưng Bình Priest tập tễnh. Tất nhiên, bà Addie không thẳng
thừng bày tỏ thái độ đó bằng ngôn ngữ, nhưng ý tứ thì rất rõ. Emily
hoàn toàn hiểu rõ những ám chỉ của bà.

“Tất nhiên, anh ta giàu có hơn một người đàn ông trẻ nhiều,” bà

Addie thừa nhận.

“Và thú vị nữa,” Emily nói. “Hầu như mọi người đàn ông trẻ tuổi

đều quá tẻ nhạt. Họ chưa đủ trải đời để học được rằng dù có là bảo bối
trong lòng các bà mẹ thì họ cũng chẳng phải một thần đồng trong mắt
thế giới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.