EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 79

“Nghe con cáo cụt đuôi

[5]

kìa. Không đâu, cảm ơn. Thêm nữa...

nói một cách thành thật nhé. Tớ cảm thấy một thôi thúc lạ kỳ là phải
chân thành thú nhận về bản thân. Tớ chưa từng coi trọng bất cứ người
nào ngoài Perry Miller. Nhưng cậu lại bập móng vuốt vào cậu ấy.”

Perry Miller. Emily không tin nổi vào tai mình.
“Ilse Burnley! Cậu lúc nào cũng cười nhạo cậu ấy... tức giận cậu

ấy...”

“Tất nhiên tớ đã làm thế. Tớ thích cậu ấy quá đến độ phát điên

lên khi chứng kiến cậu ấy tự biến mình thành thằng ngốc. Tớ muốn
được tự hào về cậu ấy, trong khi cậu ấy lúc nào cũng chỉ khiến tớ thấy
xấu hổ thay. Ôi dào, có nhiều khi cậu ấy còn làm tớ điên tiết đến độ đủ
khả năng cắn đứt cả chân ghế ấy chứ. Nếu tớ không quan tâm thì cậu
thử nghĩ xem, cậu ta có biến thành con lừa kiểu gì cũng có gì quan
trọng với tớ chứ? Tớ không sao bỏ qua được... ‘tính nhiều chuyện nhà
Burnley’, cứ cho là vậy đi. Chúng ta chẳng bao giờ thay đổi. Ồ, lẽ ra
tớ đã nhảy bổ vào cậu ấy rồi... vẫn chưa... những thùng cá, thị trấn
Stovepipe và đủ thứ. Vậy đấy. Nhưng đừng bận tâm. Không có cậu ấy
thì cuộc sống vẫn tươm.”

“Có lẽ... một ngày nào đó...”
“Đừng mơ tưởng làm gì. Emily, tớ sẽ không để cậu mai mối cho

tớ đâu. Perry chẳng bao giờ để ý đến tớ... sẽ chẳng bao giờ. Tớ sẽ
không nghĩ đến cậu ấy nữa. Hồi năm cuối ở trường có câu thơ cổ gì
từng khiến chúng mình cười ngặt nghẽo ấy nhỉ - cứ nghĩ nó thật vớ
vẩn ấy?

Từ lúc thế giới đang quay

Cho tới khi thế giới này kết thúc

Bạn có chàng trai của mình ngay thuở ban đầu

Hoặc có chàng nơi điểm cuối,

Nhưng để có chàng suốt cả hành trình

Không phải cho đi không phải mượn về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.