trên đầu là những đám mây hoàng hôn khổng lồ, ngôi nhà... ngôi nhà
của họ.
Một ngôi nhà với sự huyền bí của khu rừng sau lưng và ba bề
xung quanh, chỉ trừ mặt phía Nam, đất đổ dốc xuống một ngọn đồi trải
dài trông xuống hồ Blair, giờ chẳng khác nào một cái bát vàng đục, rồi
băng qua hồ chạy xuống bãi cỏ đang ngủ yên dưới bầu trời lấp lánh
ánh sao, tới rặng đồi Ao Thành Kiến đang chìm trong màu xanh và
thấm đẫm bầu không khí lãng mạn, y như rặng núi Alsace nổi tiếng.
Nằm giữa ngôi nhà và quang cảnh ấy, nhưng không hề che mất cảnh
quan, là một hàng dương Lombardy đẹp tuyệt.
Họ trèo lên đồi, tới bên cánh cổng dẫn vào một khu vườn nhỏ
không khóa cửa - một khu vườn còn lâu đời hơn cả ngôi nhà được
dựng lên trên vị trí của một căn nhà gỗ nhỏ từ thời khai hoang vỡ đất.
“Kia đúng là một quang cảnh ta có thể nhìn cả đời,” ông Dean
hân hoan nói. “Ôi, đây đúng là một chốn thân thương. Ngọn đồi này là
địa điểm quen thuộc của bọn sóc đấy. Và cũng có nhiều thỏ nữa.
Chẳng phải em vốn yêu sóc và thỏ sao? Đến mùa xuân vô số bông
viola e thẹn sẽ bung nở khắp nơi. Đằng sau đám linh sam non kia, có
một vạt đất trũng nhỏ phủ rêu hễ tháng Năm về lại tràn ngập hoa
viola; những bông viola
Ngọt ngào hơn mi mắt Emily
Hay hơi thở của Emily.
Emily là cái tên đẹp hơn nhiều so với Cytherea hay Juno, ta nghĩ
vậy đấy. Ta muốn em đặc biệt chú ý đến cánh cổng nhỏ đằng xa kia.
Thật tình mà nói, nó có hay không thì cũng vậy thôi. Nhưng chẳng
phải nó là một cánh cổng sao? Ta yêu một cánh cổng như thế, một
cánh cổng phi lý. Nó tràn đầy hứa hẹn. Biết đâu sẽ có một thứ tuyệt
vời nào đó ở phía sau. Dù sao đi nữa, một cánh cổng luôn là một bí ẩn,
nó đầy mời gọi, nó là một biểu tượng. Và hãy nghe tiếng chuông kia
rung lên từ đâu đó dưới chiều tà ngân vang khắp bến cảng. Tiếng