EMMA - Trang 125

xử, nhưng mỗi người đều có tinh thẳng thắn nên nỗi lúng túng cũng trở nên
hiển nhiên. Không nhận ra lúc nào cỗ xe đã rẽ vào đường làng Vicarage
hoặc lúc nào dừng lại, hai người bỗng nhận ra mình đang ở trước cửa nhà
anh. Anh bước xuống mà không nói lên lời nào. Emma cảm thấy cần phải
chúc anh ngủ ngon. Anh lạnh lùng và kiêu ngạo đáp lại. Cô tiếp tục quãng
đường về Hartfield mà lòng vô cùng bực tức.

Cha cô vui vẻ đón cô vào nhà, vì ông đã run rẩy với ý nghĩ lo lắng cho cô
con gái một mình ngồi trên cỗ xe từ đường làng Vicarage về nhà – rẽ qua
khúc cua mà ông rất sợ - giao phó sinh mạng cho người xa lạ vốn chỉ là ông
đánh xe thông thường chứ không phải là James đánh xe cho ông. Như thể
cô về là để làm mọi chuyện được tốt đẹp, anh John Knightley sau khi cảm
thấy xấu hổ đã đùa dai, bây giờ tỏ ra tử tế và có cử chỉ chăm sóc quan tâm
đến bố vợ dù không sẵn lòng ngồi ăn cháo cùng ông. Chưa bao giờ tâm trí
cô bị xáo trộn đến thế. Phải cần đến nghị lực cô mới có thể tỏ ra vui vẻ, cho
đến khi mọi người chia tay nhau đi ngủ cô mới có thời gian tĩnh lặng để suy
gẫm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.