EMMA - Trang 130

không ai khác ngoài ba người trong cuộc biết được chuyện gì đã xảy ra, đặc
biệt là đối với ông bố vốn đã có lúc bất an về việc này.
Cô thấy vui với những ý nghĩ này, lớp tuyết phủ trên mặt đất làm cho cô
vui thêm vì sẽ giúp ba người cách xa nhau.

Thời tiết là thuận lợi cho cô dù hôm nay là ngày Giáng sinh, cô không thể
đi nhà thờ. Ông Woodhouse hẳn đã lo lắng nếu cô đi, thế là cô không phải
khơi gợi hoặc đón nhận những ý nghĩ khó chịu và không thoả đáng. Mặt
đất phủ tuyết, bầu không khí luôn thay đổi giữa hai mức đông giá và tan
chảy. Mỗi buổi sáng đều có mưa và tuyết, mỗi buổi tối đều có sương giá,
thế là trong nhiều ngày cô hài lòng tự giam mình trong nhà. Không thể liên
lạc với Harriet ngoại trừ qua thư từ, không đi nhà thờ vào Chủ Nhật, không
cần tìm lý do cho sự vắng mặt của anh Elton.

Chính thời tiết đã giam hãm mọi người trong nhà. Dù cô mong và tin rằng
anh đang vui thú bên cạnh bạn bè, quả là dễ chịu mà thấy ông bố rất hài
lòng được ở một mình trong nhà ông, và nghe ông nói với anh Knightley
vốn không màng gì đến thời tiết mà đến thăm:
- À, cháu Knightley, tại sao cháu không ở nhà như anh Elton tội
nghiệp?

Những ngày giam mình trong nhà đáng lẽ phải là thoải mái nếu không vì
nỗi khắc khoải riêng tư của cô, và đặc biệt thích hợp cho anh rể của cô.
Tính khí của anh có tầm ảnh hưởng đến người chung quanh, nên khi anh
vui thì ai cũng vui. Hơn nữa, thái độ khó chịu của anh ở Randalls đã hoàn
toàn tan biến, và anh trở lại dễ mến trong những ngày còn lại ở Hartfield.
Anh luôn tỏ ra vui vẻ, chiều lòng, ăn nói hoà nhã với mọi người.

Nhưng mặc cho hy vọng tươi vui và sự thoải mái khi chưa phải làm gì, đầu
óc Emma vẫn khắc khoải khi nghĩ đến lúc cô phải giải thích với Harriet.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.