EMMA - Trang 132

tài để suy nghĩ và chuyện trò trong buổi tối cô đơn. Ông Woodhouse nói về
nỗi lo âu của mình, còn Emma cố trấn an ông theo cung cách nhanh nhẩu
như thường lệ.

Bây giờ cô quyết định trình bày vụ việc cho Harriet. Cô tin cô bé đã gần
khỏi bệnh, và tốt nhất là bỏ nhiều thời gian vào lúc này để xoa dịu nỗi khổ
trước khi anh chàng kia trở về. Thế nên, ngày hôm sau cô đi đến nhà bà
Goddard, dù phải trải qua nỗi ăn năn. Cô phải tìm cách xóa bỏ mọi vọng
tưởng mà cô đã cất công gầy dựng, thú nhận mình đã lầm lẫn một cách tệ
hại và đã phán xét sai lạc trong mọi ý nghĩ, mọi quan sát, mọi tin tưởng,
mọi tiên đoán của mình trong sáu tuần vừa qua.

Lời thú tội làm sống lại nỗi xấu hổ ban đầu. Khi nhìn những giọt nước mắt
của Harriet, cô nghĩ không bao giờ mình khoan dung với mình nữa.
Harriet đón nhận sự việc với thái độ rất tốt – không kết án ai cả. Trong mọi
việc cô đều bỉêu lộ tính ngây thơ và ý nghĩ về địa vị thấp hèn của mình
khiến cho bạn cô đỡ bứt rứt.

Emma đánh giá cao tính giản đơn và khiêm tốn. Tất cả những gì dễ mến, tất
cả người gì gắn bó dường như là ở phía Harriet, không phải ở phía cô.
Harriet cho thấy rằng mình không phải là người có danh giá cao để phiền
trách. Việc được một người như anh ấy để ý đáng ra phải là một vinh dự
quá lớn. Cô không bao giờ xứng đôi với anh ấy, mọi người đều nghĩ thế, trừ
cô bạn Woodhouse tốt bụng và thiên vị.

Cô khóc nhiều, nnhưng nỗi đau khổ trông thật chất phác, đến nỗi dưới mắt
Emma đấy là phẩm giá đáng trân trọng. Cô lắng nghe và cố gắng an ủi cô
bạn nhỏ với cả con tim và niềm thông cảm – vào lúc này thực sự tinh rằng
mình kém cỏi so với Harriet – và rằng giá được như cô bé thì mình sẽ có
hạnh phúc thay vì chỉ có tài năng và trí thông minh.

Cô từ giã với mọi quyết tâm trở nên khiêm tốn và kín đáo, cố dập tắt mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.