EMMA - Trang 134

Jane Austen

Emma

Dịch giả: Diệp Minh Tâm

Chương 18

Anh Frank Churchill đã không đến. Gần ngày mà anh dự định đến, một lá
thư của anh cho thấy nghi vấn của chị Weston là có cơ sở. Hiện anh không
có thời giờ, anh cho biết mình "rất lấy làm tiếc, nhưng vẫn hy vọng sẽ đến
vào một ngày không xa lắm".

Chị Weston cực kỳ thất vọng – thật ra còn thất vọng hơn cả ông chồng tuy
rằng chị không kỳ vọng lắm như ông. Tính lạc quan luôn mong đợi điều tốt
đẹp hơn là thực tế, thế nên hy vọng lại nhen nhúm. Trong nửa giờ ông
Weston cảm thấy ngạc nhiên và buồn rầu, nó rồi ông bắt đầu nhận ra rằng
nếu anh Frank đến muộn hai hoặc ba tháng thì là kế hoạch tốt hơn, thời tiết
tốt hơn, anh có thể ở lại lâu hơn.

Ý tưởng như thế giúp cho ông thoải mái trở lại, trong khi chị Weston – vốn
hay lo nghĩ – phỏng đoán rồi sẽ lập lại lời bào chữa và lỗi hẹn. Trong khi
chị nghĩ ông chồng sẽ khổ sở, thì chính chị lại cảm thấy rất khổ sở.

Vào lúc này, Emma không còn tinh thần nào mà màng đến việc Frank
Churchill sẽ đến hay không, ngoại trừ đấy là nỗi thất vọng ở Randalls. Bây
giờ cô không còn thiết tha mong được quen biết anh. Thay vào đấy, cô
muốn được tĩnh tâm, sống như lúc bình thường mà không có kỳ vọng gì
cả. Tuy thế, vì cô muốn mình tạo bề ngoài bình thường, cô vẫn bày tỏ mối
quan tâm về tình huống này, và chia sẻ nỗi thất vọng của hai vợ chồng
Weston theo cung cách của tình bằng hữu tự nhiên.
Cô là người đầu tiên báo tin này cho anh Knightley và ra vẻ - hoặc đúng
hơn, đóng kịch – phê phán thái độ của gia tộc Churchill khi muốn giữ anh
Frank ở lại. Rồi cô cố nói năng nhiều hơn những gì cô nghĩ, về điểm lợi khi
có thêm người trong xã hội thu nhỏ ở Surry, về niềm vui được gặp người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.