EMMA - Trang 147

không may đã xảy đến cho tôi , như thế đấy. Tôi luôn có chủ định đọc thư
của Jane trước rồi mới đọc cho mẹ tôi nghe, cô biết mà, vì e thư nói gì đó
khiến cho mẹ tôi buồn rầu. Jane muốn tôi làm thế, nên tôi luôn làm theo.
Thế là hôm nay tôi cũng cẩn thận như thường lệ, nhưng ngay khi đến đoạn
nói con bé không được khoẻ, tôi kinh hãi thốt lên "Trời ơi! Jane tội nghiệp
bị bệnh!" Mẹ tôi lúc ấy đang chăm chú quan sát nên nghe rõ, rồi lo lắng
buồn rầu. Tuy nhiên, khi tôi đọc tiếp, tôi thấy cơn bệnh không đến nỗi nặng
như tôi tưởng lúc đầu, và bây giờ tôi xem nhẹ việc này, nên mẹ tôi không
còn nghĩ ngợi nhiều nữa. Nhưng tôi không thể tưởng tượng tại sao mình lại
bị bất ngờ đến thế. Nếu Jane vẫn chưa khỏi, chúng tôi sẽ cho mời ông Perry
đến. Chúng tôi sẽ không nghĩ gì đến chi phí, và vì ông ấy hào phóng và
thương mến Jane hết mực nên tôi tin ông ấy sẽ không tính tiền gì cả cho
việc thăm bệnh, chúng tôi sẽ không thể để cho ông ấy làm thế, cô biết mà.
Ông ấy phải nuôi vợ cùng gia đình, không thể làm việc không công. À, bây
giờ tôi đã kể cho cô sơ qua Jane viết những gì, ta sẽ trở lại lá thư, và tôi tin
con bé kể chuyện mình giỏi hơn là tôi kể cho nó.
- Tôi e có việc phải đi – Emma liếc nhìn Harriet và đứng dậy – Bố tôi
đang chờ chúng tôi. Tôi đã không định trước, khi mới đến tôi định chỉ có
thể ở lại không quá năm phút. Tôi chỉ đến thăm vì tôi không muốn đi ngang
qua mà không vào thăm hỏi bà Bates, nhưng tôi thấy vui mà được lưu lại
thêm. Tuy nhiên, bây giờ tôi phải từ biệt chị và bà Bates.

Lời khẩn khoản nào vẫn không thể lưu cô lại thêm . Cô bước trở ra đường,
cảm thấy vui mừng là dù đã phải chịu đựng nhiều chuyện mình không
thích, dù đã nghe toàn bộ nội dung lá thư của Jane Fairfax, cô đã trốn thoát
khỏi lá thư ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.