EMMA - Trang 155

- Cô Fairfax tỏ ra khá giữ kẽ.
- Anh vẫn bảo em cô ấy là thế - giữ kẽ chút đỉnh, nhưng chẳng bao lâu
em sẽ vượt qua phần giữ kẽ của cô ấy, tất cả do thiếu tự tin. Ta nên tôn
trọng sự kín đáo.
- Anh nghĩ cô ấy thiếu tự tin. Em không nhận ra điều này.
Anh kéo chiếc ghế đến gần cô hơn :
- Emma thân yêu, anh mong em sẽ không nói là em không vui với buổi
tối hôm qua.
- Oi chao ! Em không nói thế, em hài lòng vì mình đã có hỏi đi hỏi lại
mà chỉ nhận được thông tin rất ít.
Anh chỉ đáp :
- Anh lấy làm thất vọng.
Ông Woodhouse nhỏ nhẹ nói :
- Tôi nghĩ mọi người đã có buổi tối vui vẻ. Tôi thấy vui. Có lúc tôi thấy
lò sưởi quá nóng, nhưng rồi tôi xê dịch chiếc ghế một chút, chỉ một chút
thôi, rồi tôi không còn khó chịu nữa. Lúc nào cũng thế, chị Bates nói
chuyện huyên thuyên rất vui, tuy rằng chị nói quá nhanh. Tuy nhiên, chị là
người dễ mến, bà Bates cũng dễ mến theo cách khác. Tôi mến các bạn già,
riêng cô Jane Fairfax là mẫu thiếu nữ rất đẹp, đúng là một thiếu nữ rất xinh
và có tư cách tốt . Anh Knightley ạ, cô ấy hẳn lấy làm vui trong buổi tối vì
đã có Emma.
- Đúng thế, bác ạ. Emma cũng vui vì đã có cô Fairfax .
Emma nhận ra anh đang âu lo và muốn xoa dịu, ít nhất là vào lúc này, nên
cô nói với lòng thành thực mà không ai chối cãi được.
- Cô ấy là mẫu người mà ai cũng để mắt đến . Em luôn ngắm cô ấy mà
ngưỡng mộ, và trong thâm tâm em cảm thương cho cô.
Anh Knightley lộ vẻ như thể anh hài lòng hơn là ngôn từ có thể diễn tả.
Trước khi anh có thể cất lời, ông Woodhouse, vốn vẫn nghĩ đến nhà Bates,
nói :
- Điều đáng cảm thương nhất là hoàn cảnh eo hẹp của họ ! Tội nghiệp
thật ! Và tôi thường mong có gì gửi biếu họ, cái gì đấy nhỏ nhoi, thường
thôi. Người ta vừa hạ một con lợn thịt, và Emma định gửi cho họ một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.