EMMA - Trang 182

Weymouth.
- Bây giờ tôi hiểu cô định hỏi gì. Tôi phải nói đấy là câu hỏi không
công tâm. Phụ nữ luôn có quyền quyết định mức độ thân sơ. Cô Fairfax hẳn
đã kể cho cô nghe. Tôi không thể tự mình thêm thắt.
- Câu trả lời của anh cũng kín đáo như cách của cô ấy. Nhưng cô ấy còn
bỏ sót nhiều việc khiến cho người ta phải suy đoán. Cô ấy quá e dè, không
muốn cho biết thông tin về bất kỳ ai, đến nỗi tôi nghĩ anh có thể nói thế nào
tuỳ ý về mối quan hệ với cô ấy.
- Tôi có thể , thật không ? Thế thì tôi sẽ nói ra sự thật, cũng hợp theo
hoàn cảnh của tôi, tôi thường gặp cô ấy ở Weymouth. Tôi có quen biết nhà
Campbell ở London đôi chút, còn ở Weymouth chúng tôi có điều kiện hầu
như giống nhau. Đại tá Campbell là người rất dễ mến, còn bà Campbell là
một phụ nữ thân thiện, tâm tính nhân hậu. Tôi mến cả hai vợ chồng.
- Anh biết hoàn cảnh của cô Fairfax, cô ấy định sẽ làm gì?
- Vâng – anh tỏ ra ngập ngừng – tôi biết.
Chị Weston mỉm cười nói:
- Emma, em nói đến chuyện tế nhị đấy. Nên như chị đang ở đây. Frank
Churchill khói mà nói được gì khi em đề cập đến hoàn cảnh của cô Fairfax.
Chị sẽ lánh đi một chút.
Emma nói:
- Tôi đã quên nghĩ đến chị ấy, mà chỉ xem chị như là người bạn – người
bạn thân thiết nhất.
Anh ra vẻ như mình thông hiểu và tôn trọng tình cảm như thế.
Khi họ đã mua xong găng tay và bước ra khỏi cửa hàng, Frank Churchill
nói:
- Cô có từng nghe người phụ nữ trẻ, mà chúng ta đang nói đến, diễn
xuất kịch nghệ?
Emma lặp lại:
- Có từng nghe! Anh đã quên cô ấy từng sống ở Highbury. Tôi đã nghe
cô ấy mỗi năm trong đời. Cô ấy diễn xuất rất thu hút.
- Cô nghĩ thế à? Tôi muốn nghe ý kiến của người có khả năng phán xét
thật sự. Tôi thấy có vẻ như cô ấy diễn xuất khá, nhưng tôi không biết gì về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.