EMMA - Trang 195

Nhiều người đồng ý với bà Cole. Tuy Emma nghĩ cách khác, cô vẫn lắng
nghe bà Cole.
- Khi nghe chuyện này, tôi rất hài lòng. Tôi luôn tiếc cho Jane Fairfax vì
cô ấy chơi nhạc hay nhưng không có đàn. Thật là xấu hổ, nhất là khi xét
đến nhiều nhà có đàn tốt nhưng lại bị bỏ phế. Việc này như là cái tát vào
mặt chúng tôi! chỉ mới hôm qua, tôi nói với ông Cole rằng tôi thật sự xấu
hổ khi nhìn chiếc dương cầm cánh trong phòng gia đình, trong khi tôi
không biết phân biệt một nốt nhạc nào cả, còn mấy đứa con gái của chúng
tôi chỉ mới bắt đầu học đàn nhưng có lẽ sẽ không bao giờ đàn giỏi. Trong
khi cô Jane Fairfax tội nghiệp chơi nhạc hay tuyệt vời mà lại không có nhạc
cụ gì cả để làm vui. Hôm qua, tôi chỉ mới nói điều này với ông Cole và ông
đồng ý với tôi. Ông ấy rất thích âm nhạc đến nỗi ông muốn mua đàn, hy
vọng rằng vài người láng giềng có thể chơi hay hơn chúng tôi, và đấy là lý
do chúng tôi đã mua một chiếc dương cầm, nếu không chúng tôi hẳn lấy
làm xấu hổ. Chúng tôi rất mong mỏi cô Woodhouse có thể thuận lời trình
diễn cho chúng ta tối hôm nay.
Cô Woodhouse tỏ ý đồng thuận, và vì thấy câu chuyện của bà Cole không
còn gì hứng thú, cô quay sang Frank Churchill. Cô hỏi:
- Tại sao anh cười?
- Không có, vì lý do nào cô cười?
- Tôi? Tôi cười vì vui mà thấy gia đình Đại tá Campbell vừa giầu mà
còn phóng khoáng. Đấy là một món quà rất hay.
- Đúng lắm.
- Tôi lấy làm lạ là sao mãi đến bây giờ họ mới tặng.
- Có lẽ vì cô Fairfax chưa từng về nhà ở lâu như thế này.
- Hoặc vì ông không cho cô ấy chơi đàn của họ - hẳn bây giờ ở London
không được ai sử dụng.
- Đấy là loại đàn dương cầm cánh, nên hẳn ông ấy nghĩ nó quá lớn đối
với nhà bà Bates.
- Anh có thể nói thế nào tuỳ thích, nhưng nét mặt anh chứng tỏ anh nghĩ
về chuyện này giống như tôi.
- Tôi không rõ. Tôi thà tin cô cho điểm tôi về sự sắc bén cao hơn tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.