EMMA - Trang 305

giữ, mà đáng lẽ ra em nên phá huỷ từ lâu..Em biết rõ điều này…

Cô đỏ ửng mặt, nói tiếp:
- Tuy nhiên, bây giờ em sẽ huỷ tất cả, và em muốn làm trước mặt chị để
cho chị thấy bây giờ em đã có lý do như thế nào. Chị có biết cái gói này
đựng gì không?
- Chị không hề biết. Anh ấy có từng tặng quà gì cho em không?
- Không. Em không thể gọi đó là quà, nhưng đó là những món mà một
thời em rất trân trọng.

Harriet đưa cái gói và Emma đọc hàng chữ Những món quý giá nhất trên
nắp hộp. Emma càng thêm tò mò. Harriet mở giấy gói, trong khi Emma vô
cùng sốt ruột. Giữa lớp giấy bạc là chiếc hộp đựng quả bằng gỗ quý khảm
hoa văn. Harriet mở chiếc hộp ra, bên trong được lót bằng một lớp vải
mềm, nhưng ngoài lớp vải mềm này, Emma chỉ thấy một mảnh băng dính
nhỏ.
Harriet nói:
- Bây giờ chị phải nhớ lại.
- Không, thật tình chị không nhớ.
- Trời ơi! Em không hề nghĩ chị có thể quên chuyện đã xảy ra trong
gian phòng ấy về mảnh băng dính, một trong những lần cuối cùng chúng ta
gặp nhau ở đấy. Chuyện này xảy ra vài ngày trước khi em bị đau họng,
trước khi hai vợ chồng Knightley đến – em nghĩ vào cùng buổi tối ấy. Anh
ấy bị đứt tay vì con dao nhíp mới của chị, và chị khuyên dùng băng dính,
chị có nhớ không? Nhưng vì chị không có băng dính bên mình mà biết em
có, nên chị muốn em cho anh ấy. Thế là em lấy băng dính của em ra, cắt
cho anh ấy một mảnh, nhưng vì mảnh ấy quá lớn, anh ấy cắt cho nhỏ và
nghịch ngợm một hồi với mảnh còn lại trước khi trả lại cho em. Và rồi, vì
điên rồ em đã giữ mảnh băng dính ấy như là bảo vật, nên em giữ lấy mà
không bao giờ dùng đến, thỉnh thoảng mang ra xem mà lấy làm thích thú
lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.