EMMA - Trang 92

mực. Khi mọi người vừa ngồi xuống, ông Woodhouse lắc đầu và thở dài,
kể cho Isabella về thay đổi mang đến nỗi u buồn tại Hartfield kể từ chuyến
trước cô về thăm nhà.
Ông nói:
- Con ạ, chị Taylor tội nghiệp – quả là việc đáng buồn.
Cô nói với lòng cảm thông:
- Vâng, đúng thế bố ạ. Hẳn bố phải thấy tiếc! và em Emma thân yêu
nữa! kể cũng là một mất mát cho cả hai người. Con lấy làm buồn cho bố.
Con không thể mường tượng ra làm cách nào bố sống mà không có chị ấy.
Đúng là sự thay đổi không vui tí nào. Nhưng con mong chị ấy được hạnh
phúc.
- Khá hạnh phúc, con ạ. Bố hy vọng là khá hạnh phúc. Bố chỉ biết chị
ấy hợp với nơi chốn mới.
Về việc này anh John Knightley hỏi nhỏ Emma về không khí gia đình ở
Randalls.
Emma nói:
- À, không có chuyện gì. Em chưa từng thấy chị ấy hạnh phúc đến thế.
Papa chỉ nói lên nỗi tiếc nuối của ông.
Ann đáp:
- Thế thì tốt cho cả hai người.
Isabella hỏi với giọng bùi ngùi hợp với tâm tư của ông:
- Bố có thường gặp chị ấy không?
Ông Woodhouse ngập ngừng:
- Không thường như bố mong muốn.
Emma nói:
- Papa ạ, từ lúc họ kết hôn, chỉ có một ngày chúng ta không gặp họ.
Hoặc là buổi sáng hoặc buổi tối mỗi ngày, chỉ trừ một ngày, chúng ta đều
gặp ông Weston hoặc chị Taylor, và thường là cả hai, hoặc ở Randalls, hoặc
ở đây, và như chị Isabella có thể đoán ra, thường là ở đây. Họ rất tốt bụng
mà đến thăm thường xuyên. Ông Weston cũng tốt bụng như chị ấy. papa ạ,
nếu Papa than thở như thế, Isabella sẽ ngộ nhận về hoàn cảnh của hai cha
con ta. Mọi người đều phải chấp nhận để chị Taylor ra đi, nhưng phải tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.