ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 193

- Ngươi có thanh bảo kiếm sao không lợi dụng nó để chiếm ưu thế mà

lại đòi giao đấu quyền cước với ta? Thật là tuổi trẻ ngông cuồng không biết
tự lượng sức mình. Có chết cũng đừng trách ta nhé.

Nói xong, lão trả thanh kiếm lại cho Tạ Tứ. Bên nhóm Văn Hiến đã

bàn định xong, ai nấy đều đưa mắt nhìn vào mắt đối thủ của mình. Bọn
Kim Cương Môn biết họ khiêu chiến đích danh từng người nên cũng không
ngần ngại mà chia nhau thành từng cặp một để tính cuộc quyết đấu. Tất cả
đều rút binh khí cầm trên tay trong tư thế sẵn sàng. Bầu không khí trong
lành buổi đầu xuân bên bờ sông Sa Hà bỗng trở nên căng thẳng đến nghẹt
thở và nhuốm màu chết chóc.

Ngô Mãnh lưng đeo trường kiếm, hông giắt một thanh kiếm ngắn, loại

kiếm Tanto của các Samurai Nhật dùng để tự sát. Thanh đoản kiếm này
thuộc loại bảo kiếm của Nhật Bản. Trong một dịp tình cờ ở Hội An, Ngô
Mãnh đã cứu được một Samurai Nhật bị bọn Tây Dương dùng súng hỏa
mai ngắn bắn trọng thương và người Samurai đó đã tặng thanh kiếm này
cho chàng. Từ đó, chàng đeo nó bên mình và sử dụng trong lúc lâm trận
như song kiếm khi cần thiết. Chàng bước đến trước mặt Tạ Tứ khẽ chào rồi
lên tiếng hỏi:

- Nghe nói ngươi một cước đá Văn Hiến bạn ta văng xuống đài phải

không?

Tạ Tứ gật đầu. Ngô Mãnh hỏi tiếp:

- Hôm nay ngươi muốn dùng quyền cước hay binh khí?

Tạ Tứ đáp, giọng hằn học:

- Đừng giở giọng kẻ cả với ta! Ngươi mình đeo hai thanh kiếm thì

chắc là sở trường về kiếm, ta muốn thử xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.