ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 366

leo đại lên rồi núp vào trong đống vật dụng trên boong thuyền. Cảm thấy
chưa an toàn, nó kéo mấy tấm vải dùng để đậy hàng phủ lên người mình.
Sợ hãi, mệt mỏi, nó ngủ quên lúc nào không hay.

Nó bị đánh thức bởi sức nóng kinh hoàng bên trong tấm vải phủ. Ngộp

quá, nó đưa tay kéo tấm vải phủ trên người ra. Ánh nắng chói chang, gay
gắt của mặt trời mùa hạ buộc nó phải nhắm mắt lại một lúc rồi mới mở ra
lại. Trên nền trời trong xanh, từng đám mây trắng bay đi rất nhanh, xéo bên
kia là mấy cây cột cao giương những cánh buồm đang phần phật bay trong
gió. Nó còn chưa hình dung được mình đang ở đâu vì đầu óc nóng ran và
nhức như búa bổ. Sực nhớ đêm qua mình đã leo lên một chiếc thuyền để
trốn đi, nó hoảng hồn ráng sức ngồi dậy, chui ra khỏi đống đồ rồi bò ra mé
thuyền. Quanh nó là biển xanh ngút một màu, phía xa xa những rặng núi
thấp thoáng ẩn hiện. Nó chợt hiểu ra con thuyền mà nó chui lên trốn đã ra
khơi và đang lênh đênh giữa biển cả. Trên boong thuyền, trời nắng như
thiêu đốt nên không có người nào cả. Nó hoảng sợ vô cùng nhưng cơn mệt
mỏi chợt ập tới khiến nó không sao gắng gượng được, nó nằm vật xuống
rồi thiếp đi.

Lúc mở mắt ra, dưới ánh sáng lờ mờ của cây bấc, Đoàn Phi trông thấy

một người đàn ông có khuôn mặt hiền lành đang ngồi nhìn mình. Thấy nó
tỉnh lại, người ấy mỉm cười hỏi:

- Cháu đã tỉnh lại rồi, cảm thấy trong người thế nào?

Nó cảm thấy miệng đắng nghét, đầu còn nóng ran nhưng vẫn đáp:

- Dạ cháu không sao.

Người đàn ông đưa tay sờ trán nó nói:

- Cháu còn sốt cao lắm, chú đã nấu cháo và sắc sẵn thuốc, ăn cháo

xong uống thuốc rồi tiếp tục nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.