ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 394

ra một chiêu kiếm mà chàng đặt tên là Nhất điểm hồng. Một kiếm xuyên
yết hầu địch thủ.

***

Trong những năm ở trên núi, Trần Lâm đã thay mặt thầy mang thuốc

xuống đổi lương thực dưới xóm và làm quen được với Phan Sinh, một nho
sinh công tử con nhà bá hộ ở làng Phương Phi, người nức tiếng là diệu thủ
vì có tài viết chữ chẳng kém Lan đình thiếp của Vương Hy Chi ngày xưa,
lại có tài thổi sáo chẳng khác chàng Trương Chi thuở trước. Mỗi dịp lễ lớn
như đầu năm và rằm tháng Giêng, Phan Sinh thường đem giấy bút lên Linh
Phong tự để viết câu đối cho bà con rồi lấy tiền đó cúng vào thùng công
đức của chùa. Một hôm, Trần Lâm được thầy sai xuống núi để sắm ít vật
dụng, chàng bèn rủ Phan Sinh cùng đi vào cảng Nước Mặn.

Cảng Nước Mặn cách làng Phương Phi chừng sáu bảy dặm, xéo về

phía đông nam. Hai con ngựa chở trên lưng hai chàng thiếu niên tuấn tú
thong dong bước đi. Trần Lâm mặt đẹp như ngọc, mặc toàn y phục trắng vì
từ lâu chàng đã mặc thế là có ý để tang cho em gái mình. Phan Sinh phong
thái nho nhã, vận y phục xanh dương. Hai chàng mỗi người mỗi vẻ nhưng
quả là những trang mỹ nam tử trong đời.

Thời bấy giờ cảng Nước Mặn rất sầm uất, là cửa ngõ đường thủy

chính của phủ Quy Nhơn. Xã Minh Hương với nhiều cửa hàng kinh doanh
được những người Minh Hương bỏ nhà Thanh sang đây xây dựng dọc theo
con sông Cầu Ngói. Họ cùng với người Việt bản địa kiến tạo Nước Mặn trở
thành một thương cảng sầm uất. Cảng rất sâu nên dễ dàng cho tàu lớn của
nước ngoài ra vào buôn bán. Những nhà truyền giáo của Bồ Đào Nha, Tây
Ban Nha và Pháp Lang Sa đã theo thuyền buôn đến cảng này, nhờ thế mà
Nước Mặn là một trong những vùng khởi điểm việc phát triển chữ Latin
Quốc ngữ sau này.

Khi hai chàng thiếu niên vào đến thương cảng, Trần Lâm nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.