ERAGON - CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Trang 17

dũa đánh bóng đến thế chứ.
- Tất nhiên. Nhưng bao nhiêu? Nếu mày không biết, tao đề nghị mày tìm
dân buôn đá mà hỏi, hoặc đồng ý thì tao trả ba đồng.
- Bèo quá vậy? Ít ra cũng phải được gấp mười lần. Ba đồng không đủ tiền
mua thịt ăn đến cuối tuần.
- Không chịu thì ráng đợi cánh con buôn. Thôi, dẹp. Nói chuyện với mày
tao oải quá rồi.
Những thương nhân là một nhóm buôn bán đường dài, rày đây mai đó. Họ
vừa buôn bán vừa hành nghề biểu diễn giải trí. Họ thường đến Carvahall
vào mùa xuân và mùa đông, mua ngũ cốc của dân làng và bán những món
cần thiết trong đời sống nhà nông như hạt giống, súc vật, vải vóc, muối,
đường.
Eragon không thể dợi cho đến khi họ tới, vì gia đình nó đang cần thịt. Nó
đành chấp nhận:
- Thôi được, cháu đồng ý.
- Tốt, để tao đi lấy thịt. Nhưng mày lấy viên đá này ở đâu vậy?
- Hai đêm trước, cháu lượm được ở núi Spine.
- Cút ngay.
Lão vội đẩy viên đá ra xa, giận dữ nện gót về cuối quầy, lau chùi con dao
dính máu.
Eragon ôm sát cục đá như bảo vệ khỏi cơn thịnh nộ của lão Sloan, hỏi:
- Nhưng vì sao?
- Tao không mua bán bất kỳ thứ gì mày đem từ ngọn núi khốn khiếp đó về.
Rõ chưa? Đem viên đá phù thủy của mày cút khỏi đây ngay.
Lão giận đến lúng túng cắt phải ngón tay mà không biết máu chảy, cứ tiếp
tục lau chùi con dao. Eragon gặng hỏi:
- Vậy là chú không bán thịt cho cháu?
- Đúng. Trừ khi mày có tiền mặt. Đi, đừng để tao phải quăng mày ra cửa.
Cửa sau bật mở. Eragon quay vội lại, sẵn sàng đón nhận những rắc rối sắp
xảy ra. Horst, một người nặng nề thô kệch, bước vào. Theo sau ông ta là cô
gái cao dong dỏng, Katrina, cô con gái mười sáu tuổi của lão Sloan. Eragon
nhìn cô kinh ngạc, vì cô ta thường lánh mặt trong những vụ gây lộn của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.