ERAGON - CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Trang 66

nạn cuộc đời đấy.
Eragon thừa biết chúng sẽ làm gì. Ngoài quân triều đình, ai dám hăm họa
mọi người như vậy?
- Chắc mà. Nó có thứ đó. Nhiều người nhìn thấy, lào sao tôi nói láo được.
Cứ hỏi mọi người thì biết.
Giọng lão Sloan run run thì thầm mấy câu mà Eragon không nghe được.
Rồi giọng đầu tiên nói như nhạo báng:
- Không cộng tác với chúng là hơn.
Lão Sloan lại thì thầm. Eragon nghe tiếng chân chạy đi. Nó liếc về góc phố.
Hai tên cao lớn đứng ngoài đường. Cả hai mặc áo choàng đen, dưới lớp áo
nổi cộm hai bao kiếm. Trên ngực áo, nổi rõ một dấu hiệu lạ lùng thêu bằng
chỉ bạc. Lưng chúng gù lên như độn một miếng đệm. Mũ trùm đầu che kín
mặt, tay đeo găng.
Eragon nhích người, nhìn cho rõ. Một gã gồng mình, gắt gỏng thay đồng
bọn. Rồi cả hai quay ngoắt lại. Eragon nghẹt thở, chết sững. Hai mắt nó dán
vào hai khuôn mặt giấu kín của kẻ lạ. Nó cố chống lại cơn sợ hãi, kêu
thầm: "Chạy đi!" Nhưng chân nó không nhúc nhích được. Hai kẻ lạ khệnh
khạng bước tới êm như ru. Eragon biết chúng đã nhìn thấy mặt nó. Chúng
đã gần tới góc phố, tay cầm kiếm...
- Eragon.
Nó giật thót người khi nghe gọi. Hai kẻ lạ cũng đứng dừng lại, huýt lên như
rắn. Ông lão Brom, tay đang vội vàng chống gậy tiến tới Eragon từ bên kia
đường. Ông không nhìn thấy hai kẻ lạ, còn khuất nơi góc phố. Nó muốn
cảnh giác ông, nhưng lưỡi và tay không thể nào họat động. Nghe tiến già
Brom gọi Eragon lần nữa, hai kẻ kia ném một cái nhìn về nó, rồi lẩn vào
giữa mấy căn nhà.
Eragon rũ xuống đất, run rẩy, trán đổ mồ hôi hột. Ông già mạnh mẽ kéo nó
đứng lên:
- Trông cháu như người bệnh. Có gì không?
- Thình lình cháu bị chóng mặt quá. Cháu không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Sẽ qua khỏi thôi. Nhưng đáng lẽ cháu phải về nhà rồi thì tốt hơn.
Đúng vậy, mình phải về, về trước khi tụi chúng kịp tới nhà mình. Nó bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.