EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 12

Nhà thơ là một ông lão thất tuần già nua chịu đựng nhiều cơn

hành hạ của đủ loại bệnh. Trước mắt tôi bỗng nhác thấy hình dáng
của một ông già gày gò ốm yếu, khắp mặt lốm đốm nốt đồi
mồi, cùng mái tóc hoa râm thưa thớt và hốc mắt trũng sâu như
hai giếng khơi. Có thể nói thế này, dù cơ thể đã tàn tạ nhưng điều
duy nhất còn lấp lánh sáng chính là ánh mắt vẫn còn phản chiếu
trên khung cửa kính. Bóng tối âm u của những bóng tùng đang nhẹ
nhàng mà thô bạo lắc lư theo từng cơn gió lạnh quệt vào khung cửa
sổ vẫn bám đầy tuyết.

Thời khắc tịch liêu cực điểm qua đi, nhà thơ Lee Jeok-yo đã xiên

một dao chí mạng vào tận sâu tim người ta, rồi chỉ dùng một câu “là
một thứ bản năng” để chấm dứt những tràng thú nhận dài liên miên
đó. Bản năng – hình như không mang trong mình thứ gọi là sinh lão
bệnh tử. Chính thế, con tim tôi cũng thấp thỏm không yên vì nó.
Nói thế nào về cuốn hồi ký này nhỉ? Nó mang tính bạo lực nhẹ
nhàng, vì uyên bác mà lạnh lùng chăng? Bản năng là một con dao
sắc bén chiến thắng cả thời gian, cuối cùng dẫn đến cái chết
của một người nào đó, cũng giống như một trận bão tuyết mới
giáng xuống vậy.

Ồ, cà phê đã nguội ngắt từ khi nào thế nhỉ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.