EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 127

Di sản của nhà thơ Lee Joek-yo chẳng có bao nhiêu. Tài sản lớn

nhất chính là căn nhà sắp được xây dựng thành “nhà tưởng niệm”
lúc nãy, kế đến là căn nhà ở quê và chút tiền dành dụm. Cuối đời
nhà thơ dường như cảm thấy rất có lỗi với mẹ của Nye. Mô tả trong
bút ký thường là những hoài niệm về miền biển quê nhà, Buan –
quê mẹ của Nye, và coi Seoul là “địa ngục”. Nhà thơ cố gắng tìm
được chỗ đó, đồng thời mua được căn phòng hợp ý, đủ làm một nơi
nghỉ dưỡng. Nơi đó, chắc chắn ngay từ đầu đã dành để chuẩn bị
cho Nye. Dường như nhà thơ hy vọng Nye, người luôn phiêu bạt hải
ngoại ấy có thể quay trở về nơi có người mẹ ngay cả trong mơ thôi
cũng luôn mong con trở về, và sống những ngày bình yên ở đó. Căn
nhà đó đã được đứng tên của Nye, các thủ tục hành chính tôi cũng đã
giải quyết xong, chỉ cần anh ta đồng ý, lúc nào cũng có thể trở về.

“Tôi vẫn chưa quyết định. Tạm thời cứ do luật sư quản lý đã.” Nye

nói.

Xe tiến vào thành phố. Đi qua hàng loạt những trung tâm mua

sắm và khu vui chơi giải trí là tới trường học. Một đám nữ sinh đang
túa ra cổng. Đó là ngôi trường mà Eun-kyo đã tốt nghiệp.

“Mai cậu trở lại Irkutsk à?”

“Tôi vẫn rất muốn gặp cô gái đó.” Nye nói thay cho câu trả lời.

“Tôi vẫn không lý giải được bố mình… Đến giờ tôi cũng không rõ
ông ấy là người như thế nào nữa. Thế nên… thế nên tôi cảm
thấy nếu gặp cô gái ấy một lát, có lẽ sẽ hiểu ông ấy hơn.”

“Vậy để tôi hỏi cô ấy thử xem. Cũng phải nghe ý kiến của cô ấy

chứ…”

“Không cần, luật sư, không cần phải như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.